Home Đọc Chuyện đời đầy bi kịch của Edgar Allan Poe

Chuyện đời đầy bi kịch của Edgar Allan Poe

Minh Hiền

29/01/2024

Trong toàn bộ nền văn học Mỹ, có lẽ không bậc thầy nào của thể loại rùng rợn được tôn vinh nhiều như Edgar Allan Poe. Từ bài thơ nhuốm màu siêu nhiên khó quên mang tên “The Raven” (Con quạ) cho đến tình tiết đầy ám ảnh vốn là trọng tâm của “The Tell-Tale Heart” (Trái tim kể tội), phong cách và các chủ đề của Poe vẫn là nền tảng cho điểm mấu chốt của hầu hết các câu chuyện kinh dị ngày nay. Ông biết cách tạo ra những nhân vật đầy sức thuyết phục, đặt họ vào những bối cảnh kỳ lạ và để lại nơi người đọc cảm giác ớn lạnh đến tận xương tủy. Hàng triệu nhà văn nợ ông một lời cảm ơn.

Tuy nhiên, đằng sau chiếc áo choàng và con dao găm trong những câu chuyện của Poe thì con người thật của ông là như thế nào? Sẽ thật dễ chịu nếu ta biết người viết nên những câu chuyện đáng sợ như vậy có thể có một khoảng thời gian hạnh phúc trên cõi đời này, nhưng các hồ sơ cho thấy cuộc đời ngắn ngủi của ông lại chứa đầy bi kịch, đầy những chuyện đau lòng cùng một kẻ thù luôn tìm cách hủy hoại danh tiếng của ông. Edgar Allan Poe của đời thật tuy khá khác so với huyền thoại người ta dựng nên về ông nhưng không phải là không đáng để chúng ta tìm hiểu.

> Tìm hiểu và đặt mua tập tiểu luận LINH TÍNH VÀ LÝ TRÍ của Edgar Allan Poe do Book Hunter thực hiện xuất bản.

 

Edgar Allan Poe mồ côi cha mẹ từ khi còn trẻ 

Năm 1809, một cậu bé tên là Edgar Poe (lưu ý là lúc này trong tên ông chưa có chữ “Allan”), con của hai diễn viên sân khấu lưu động chào đời, theo ghi chép của Hiệp hội Edgar Allan Poe ở Baltimore.

Cha cậu là David Poe con, xuất thân từ một gia đình quân nhân hà khắc đến mức David phải gọi cha mình là “tướng quân” – như tiến sĩ Shelley Costa Bloomfield cho biết. Khỏi phải nói, gia đình Poe không vui khi cậu con David của họ đem lòng yêu nữ diễn viên tài năng Eliza Arnold, cũng như khi anh theo cô lên sân khấu rồi bắt đầu sự nghiệp nghệ thuật riêng. Sau khi kết hôn, cặp đôi này sinh được hai người con trai là William và Edgar. Cậu bé thứ hai được đặt theo tên của một nhân vật trong vở kịch King Lear của Shakespeare mà hai vợ chồng họ đang biểu diễn vào thời điểm đó.

Đáng buồn thay, David không phải là một người cha tốt. Cuộc sống của ông chỉ tính riêng những cuộc vật lộn với rượu, đánh nhau và khó khăn tài chính cũng đã đủ căng thẳng, nhưng cũng có thể ngoài ra ông còn phẫn nộ trước sự nghiệp diễn xuất thành công hơn hẳn của Eliza vợ mình. Dù vấn đề của ông là gì đi nữa thì rốt cục nó cũng đã khiến ông bỏ rơi gia đình, để lại Eliza một thân một mình nuôi con. Khi cậu bé Edgar được 3 tuổi, Eliza lâm bệnh rồi qua đời. Dường như David cũng chết ngay sau đó, mặc dù nguyên nhân cái chết của ông đến nay vẫn còn là dấu hỏi. Cái chết của cả cha lẫn mẹ đã khiến hai đứa trẻ thành mồ côi và không có nơi nào an toàn để tìm đến.

Edgar Allan Poe có một người cha nuôi kinh hoàng

Không lâu sau đó, Edgar Poe được gia đình Allan nhận nuôi: do đó, tên của cậu mới trở thành Edgar “Allan” Poe. Thật không may, dù rất hòa thuận với mẹ nuôi Frances nhưng mối quan hệ giữa cậu với người cha mới John Allan lại vô cùng gai góc, mối quan hệ này đã trở thành nguồn gốc của những xung đột và đau đớn trong phần lớn cuộc đời của Poe.

Theo Biography, Allan vốn là một thương gia buôn thuốc lá giàu có nên muốn Poe nối nghiệp kinh doanh của gia đình và do đó rất coi thường niềm đam mê văn học của cậu. Đáp lại, Poe nổi loạn bằng cách viết thơ lên mặt sau các tờ báo kinh doanh của Allan. Poe càng lớn thì mối quan hệ giữa hai cha con họ càng xấu đi, như có thể thấy trong những bức thư được National Park Service lưu giữ, trong đó Allan liên tục từ chối cung cấp cho Poe những hỗ trợ tài chính cần thiết – bất chấp những lời cầu xin thường trực và tuyệt vọng từ Poe – khiến cho chàng trai tuy rất xuất sắc trong học thuật nhưng lại không đủ khả năng trang trải học phí, nên lâm vào cảnh nợ nần chồng chất và ngày càng cơ cực. Về phần mình, Allan dường như đã phớt lờ những nỗi khổ tâm này của con trai đến độ đáng kinh ngạc. Ông từng phủ nhận Poe và cho rằng anh “làm ông khốn khổ, tính tình thì hay hờn dỗi và nóng nảy”, và có những lời khoe khoang kỳ cục rằng ông đã hào phóng trả tiền học cho Poe, mặc dù trên thực tế chính vì sự thiếu hỗ trợ của ông mà Poe đã phải khốn đốn. Chắc chắn đây không phải là mẫu người bạn muốn sẽ làm cha của mình.

Điều đáng chú ý là mặc dù đã nhận Poe về nuôi nhưng Allan chưa bao giờ công nhận điều này bằng các thủ tục pháp lý. Động thái ác ý này đã gây ra những rạn nứt sâu sắc hơn giữa hai cha con họ về sau.

Edgar Allan Poe thành nhân vật chính trong bài hát “Mẹ của Stacey” *

Do Poe còn quá nhỏ khi mẹ đẻ anh qua đời nên anh đã dành phần lớn thời gian đầu đời để cố gắng kết nối với những nhân vật người mẹ thay thế của mình, trong đó đáng chú ý nhất là bà mẹ nuôi Frances Allen. Ngoài ra, theo Hiệp hội Edgar Allan Poe ở Baltimore thì còn có một nhân vật khác mang ý nghĩa tương tự là Jane Stith Stanard, mẹ của người bạn Robert của Poe, mặc dù theo các suy đoán – với những bằng chứng khá rõ – thì Poe khi bước vào tuổi dậy thì có thể đã phát triển những cảm xúc sâu sắc hơn dành cho bà. Khi bầu không khí ở gia đình Allan trở nên căng thẳng như nó vẫn thường vậy thì Stanard là người mà Poe sẽ tìm đến để được an ủi vỗ về; và mặc dù rõ ràng giữa họ đã không hình thành mối quan hệ lãng mạn thực sự nào – về bản chất đây là một mối tình tuổi vị thành niên – song Poe đã dành cho Stanard rất nhiều yêu thương và lòng kính trọng: ngoài việc viết một bài thơ ví bà với Helen thành Troy theo một cách rất tinh tế, nhiều năm sau Poe còn mô tả bà là “tình yêu lý tưởng thuần khiết đầu tiên của tâm hồn tôi”.

Đáng buồn thay, như điều đã xảy ra với rất nhiều người thân thiết trong cuộc đời Poe, Stanard qua đời vì bệnh tật khi còn trẻ – vào năm 1824. Lúc đó Poe vẫn chỉ là một thiếu niên.

(*): Nguyên văn: “Stacy’s mom”, là bài hát nổi tiếng của ban nhạc Fountains of Wayne kể về tình yêu của một cậu thanh niên với mẹ của người bạn Stacy của mình.

SỰ NGHIỆP QUÂN ĐỘI CỦA EDGAR ALLAN POE

Khi Edgar Allan Poe chìm trong nợ nần cùng cái đói và không nhận được sự trợ giúp nào từ John Allan, anh đã tìm đến giải pháp cuối cùng: theo Mental Floss anh đã lấy danh tính giả là Edgar A. Perry và tự nhận mình là một thư ký 22 tuổi người Boston để đăng ký làm việc 5 năm trong quân đội Hoa Kỳ.

Poe đã rất xuất sắc khi ở trong quân đội, nhưng đồng thời anh cũng ghét cuộc sống đó. Sau hai năm di chuyển xuôi ngược dọc Bờ Đông, kiếm được 5 đô-la một tháng và được thăng cấp trung sĩ pháo binh, Poe tuyệt vọng tìm lối thoát và thú nhận câu chuyện thật của mình với viên sĩ quan chỉ huy. Điều tuyệt vời là người sĩ quan này đã đồng ý cho anh giải ngũ sớm… nhưng, điều không tuyệt vời cho lắm là anh ta yêu cầu Poe trước hết phải sửa sai với người cha nuôi khó chịu của mình.

Không nản lòng, Poe bắt đầu viết thư cho Allan. Allan, vốn là người cay nghiệt, đã không trả lời. Tuy nhiên, cái chết của Frances Allan đã buộc hai cha con họ phải hòa giải, lúc này Allan đồng ý cho Poe rời quân ngũ sớm… miễn là anh đăng ký học tại West Point, Học viện Quân sự Hoa Kỳ. Poe đã làm theo yêu cầu đó và đạt thành tích học tập xuất sắc, nhưng Allan sau khi tái hôn đã cắt đứt liên lạc với anh. Lần này thì Poe thực sự muốn rời bỏ cuộc sống quân ngũ, nhưng một lần nữa, muốn rời đi anh phải được Allan cho phép một cách chính thức, và Allan đã không đồng ý. Vì vậy, Poe đã giải quyết vấn đề bằng cách bỏ học và công khai thể hiện thái độ bất tuân để bị đuổi khỏi West Point.

Edgar Allan Poe và cuộc tình với nhiều gián đoạn

Có lẽ sợi dây liền mạch nhất xuyên suốt cuộc đời tình ái của Edgar Allan Poe, từ đầu đến cuối, là một người phụ nữ tên Sarah Elmira Royster Shelton. Về cơ bản, cô là tình yêu đầu tiên và cuối cùng của Poe. Đáng tiếc là cả hai chưa bao giờ kết hôn và mối quan hệ của họ luôn gặp phải một số trở ngại.

Theo National Park Service, Sarah và Edgar là bạn thời thơ ấu và là hàng xóm của nhau, họ đã đính hôn với nhau hồi niên thiếu. Khi Poe rời đi để theo học tại Đại học Virginia, đôi uyên ương bất hạnh này vẫn duy trì một mối tình lãng mạn mang tính sử thi … nhưng rồi mối tình này đã bị chặn đứng khi bị cha của Roster phát hiện do nghe được nhiều lời bóng gió, như Odyssey cho biết. Rất có thể là James Royster vì không muốn có một đứa trẻ mồ côi như Poe làm con rể nên đã giấu nhẹm những lá thư của Sarah và Edgar, khiến cặp đôi này nghĩ rằng người kia đã cắt đứt quan hệ với mình. Khi Poe trở về nhà, có lẽ với hy vọng được đoàn tụ với Shelton, thì anh phát hiện cô đã kết hôn với một người đàn ông giàu có hơn. Dựa trên câu chuyện buồn này mà nhiều người suy đoán rằng có thể Sarah chính là nhân vật Lenore bị mất liên lạc lâu năm được nhắc đến trong suốt bài thơ “The Raven”.

Tuy nhiên, chuyện tình của họ không kết thúc ở đó. Khi chồng của Royster Shelton qua đời vào năm 1848, Poe nối lại liên lạc với cô và họ đã nhen nhóm lại câu chuyện lãng mạn thuở thiếu thời. Lời cầu hôn đầu tiên (hoặc có thể là thứ hai) này của anh ban đầu đã bị từ chối, nhưng vài tháng sau đã được cô chấp nhận. Buồn thay, chuông đám cưới không bao giờ vang lên vì trước đám cưới 10 ngày thì Poe qua đời.

Edgar Allan Poe là mẫu “họa sĩ đói ăn” kinh điển

Nói đến những nghệ sĩ nổi tiếng, những người mà mặc dù đã thay đổi thế giới song vẫn phải vật lộn để tìm cho mình chút may mắn, thì Edgar Allan Poe sẽ ở gần đầu danh sách này. Dù mang tài năng tuyệt vời cùng khát khao thành công mãnh liệt, ông đã phải trải qua phần lớn đời mình trong cảnh nghèo khó và các tác phẩm của ông luôn bị đánh giá thấp. Theo Mental Floss, tập thơ đầu tiên của ông là Tamerlane rốt cục đã trở thành một thảm họa tài chính, có lẽ một phần vì quyết định thiếu khôn ngoan của ông là sử dụng bút danh “Người Boston”. Tập thơ thứ hai của ông, Poems, chỉ thành công sau khi Poe thuyết phục được ít nhất 131 bạn học trường sĩ quan tài trợ cho mình chưa đầy một đô-la rưỡi để thúc đẩy dự án này. Ngay cả khi ông đang tìm nhà xuất bản cho bài thơ mang tính bước ngoặt của mình là “The Raven”, thì theo Vintage News, một tạp chí không những từ chối bài thơ này mà còn “bố thí” cho Poe 15 đô-la “tiền thông cảm”. Cuối cùng ông bán bài thơ này cho The American Review với giá vẻn vẹn 9 đô-la.

May mắn thay, “The Raven” đã khiến tên tuổi của Poe đủ nổi tiếng để đưa ông thành một nhà văn chuyên nghiệp. Theo Bảo tàng Poe, ông đã trở thành một cái tên quen thuộc, đồng thời giảng dạy và điều hành tạp chí của riêng mình. Nhưng cuộc sống cá nhân của ông thì không được may mắn như vậy, nó đã trở thành một mớ hỗn độn – sức khỏe của Virginia vợ ông ngày càng trở nên tồi tệ – và các nguồn tài chính của ông cũng không vững chắc gì cho cam. Theo Hiệp hội Edgar Allan Poe ở Baltimore, mức lương hằng năm của ông tổng cộng là 624 đô-la, nếu tính đến lạm phát thì số tiền đó tương đương với chưa đến 20 đô-la trong nền kinh tế ngày nay.

Qụa kêu “Chẳng bao giờ nữa”

Cái chết rồi cũng phải đến. Và dù có ám ảnh đến mấy thì nó cũng là chuyện khá bình thường. Đó là cái kết tất yếu cho mọi câu chuyện cuộc đời. Tuy nhiên số lượng cái chết bi thảm, đau lòng mà Edgar Allan Poe phải đối mặt trong đời mình – chưa nói đến cái chết của chính ông – lại nhiều hơn mức bình thường: cái chết sớm của cha mẹ ông và bà Stanard, rồi một bi kịch khác trong cuộc đời chàng thanh niên Poe là sự ra đi của người mẹ nuôi Frances, người đã cho anh thứ mà John Allan không hề cho anh – tình yêu thương. Theo Edgar A. Poe Calendar, Poe hoàn toàn không biết về tình trạng sức khỏe bấp bênh của mẹ nuôi và khi bà qua đời, quân đội đã giải ngũ cho Poe quá muộn nên ông đã không kịp về dự đám tang của bà.

Nhiều năm sau, người vợ đầu tiên của Poe qua đời mà theo Biography là do biến chứng nghiêm trọng của bệnh lao, đây cũng chính là căn bệnh đã giết chết mẹ đẻ và anh trai ông. Một sự cố khác đặc biệt nhức nhối là cái chết của John Allan. Sau ngần ấy năm thù hận, Allan quyết định không để cho Poe được hưởng quyền thừa kế mà thay vào đó lại chu cấp cho một đứa con vô danh ngoài giá thú mà Poe chưa bao giờ gặp, bất chấp thực tế là Poe lúc này đang phải sống túng quẫn không một xu dính túi.

Edgar Allan Poe là người nghiện rượu hay nghiện ma túy?

Rõ ràng là Edgar Allan Poe đã có một cuộc đời nhọc nhằn. Ông đã không được hưởng tình yêu thương vô điều kiện, phải chịu đựng một môi trường nuôi dạy đầy sóng gió và không có hệ thống hỗ trợ đáng tin cậy nào để dựa vào. Vì những nỗi niềm này, theo Britannica, ông thường tìm đến rượu, đặc biệt là khi phải đối mặt với những tình huống xã hội căng thẳng buộc ông phải có tâm trạng vui vẻ khi ở gần mọi người. Mặc dù không thể chẩn đoán chính xác một người sống cách đây đã hàng trăm năm nhưng có vẻ như Poe là một người nghiện rượu. Ông uống rượu thường xuyên hơn các bạn đồng trang lứa và mặc dù không thường xuyên uống đến mức say xỉn nhưng dường như trên sân khấu công cộng ông luôn mang dáng vẻ lướt khướt đến đáng xấu hổ.

Tuy nhiên, thực tế về nỗi đau khổ thực sự của Poe thường bị che mờ bởi những câu chuyện sai sự thật do những người không ưa ông kể lại. Các tình địch của Poe thường cố khắc họa ông như một kẻ say rượu bết bát, một kẻ nghiện ma túy hoặc một cây bút chỉ có thể viết dưới tác dụng của chất kích thích hóa học. Theo Hiệp hội Edgar Allan Poe ở Baltimore, không một điều nào trong số những điều này là sự thật: về ma túy, Poe dường như chỉ thỉnh thoảng sử dụng thuốc phiện vì mục đích y tế như thường thấy vào thời kỳ đó, và từng có lần tuyên bố mình đã dùng ma túy để tự sát. Vì vậy, dù thế nào đi nữa Poe có thể là người nghiện rượu nhưng hoàn toàn không phải là người nghiện ma túy.

Người tốt thì hay yểu mệnh

Edgar Allan Poe mới 40 tuổi khi qua đời, vào lúc mà chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là ông sẽ kết hôn với Sarah yêu quý của mình. Ông khi ấy vẫn còn trẻ, gần như cả đời đã sống cơ cực, bị bạn bè chỉ trích và thường không hạnh phúc.

Tuy nhiên, có lẽ điều còn lấn cấn nhất về cái chết của Poe là những hoàn cảnh dẫn đến nó – cho đến nay đây vẫn còn là một bí ẩn. Trước đó một tuần, theo Biography, vợ sắp cưới của ông đã bày tỏ lo ngại về sức khỏe của ông và bác sĩ khuyên ông không nên đi du lịch. Và ông đã nghe theo. Theo Smithsonian, những sai sót kỳ lạ trong hành vi của Poe vào thời điểm này – chẳng hạn như ông đã để nhầm hành lý của mình rồi không thể tìm lại – cho đến khi người ta bất ngờ phát hiện ra ông nằm sõng soài trong rãnh nước bên ngoài một phòng bỏ phiếu trong tình trạng, mà cũng theo Smithsonian, là đang mặc quần áo của người khác, không thể cử động và la hét trong ảo giác. Trong khoảng thời gian đau đớn này, ông liên tục gọi tên một nhân vật “Reynolds” vô danh nào đó và bốn ngày sau thì qua đời.

Vậy chuyện gì đã xảy ra? Như Lịch sử giải thích, nhiều người lập tức đổ lỗi cho rượu, nhưng bác sĩ điều trị của ông đã phản bác điều này. Người ta cũng đề xuất nhiều bệnh khác nhau, chẳng hạn như bệnh lao và tổn thương não. Một trong những giả thuyết phổ biến nhất, do vị trí của phòng bỏ phiếu nơi Poe được tìm thấy, là có thể ông là nạn nhân của một thứ gọi là “cooping”, một vụ lừa đảo gian lận cử tri kinh hoàng vào thời điểm đó: các chính trị gia tham nhũng thuê bọn tội phạm đánh thuốc mê và đầu độc những người ngoài cuộc vô tội, đặc biệt là những người vô gia cư, sau đó buộc họ phải bỏ phiếu hết địa điểm này đến địa điểm khác cho đến chết.

Edgar Allan Poe chết đi rồi vẫn không được yên

Đáng buồn thay, Edgar Allan Poe chết đi rồi mà vẫn không thoát khỏi sự ngược đãi.

Theo Biography, đám tang của ông được tiến hành gấp rút chỉ một ngày sau khi ông qua đời nên chỉ có bảy người tham dự, một trong số này chẳng nói được gì ngoài những lời lẽ khó chịu về ông. Ban đầu Poe được chôn cất trong một ngôi mộ không tên tuổi và phải đến 11 năm sau anh họ của ông mới mua được một tượng đài tưởng niệm thực sự cho ông, nhưng trước khi tượng đài này được dựng thì nó đã bị phá hủy vì… một đoàn tàu chạy quá tốc độ trật khỏi đường ray và đâm thẳng vào xưởng của người thợ chạm đá. Chuyện này thì không ai dựng lên nổi. Phải mất gần ba thập kỷ sau, một nhóm sinh viên và giáo viên mới quyên góp được tiền để trao cho Poe bức tượng mà ông xứng đáng được nhận, và thậm chí cả sau đó quan tài của ông đã vô tình vỡ tan thành từng mảnh trong quá trình sang chuyển!

Cũng trong khoảng thời gian này, người vợ đã khuất của Poe được chôn cất bên cạnh ông: cho đến thời điểm đó, hài cốt của bà được đặt tại nghĩa trang gia đình chủ nhà của họ, nghĩa trang này về sau đã được các nhà phát triển đô thị xây công trình đè lên. Kể từ đó, may mắn thay, cả hai người họ vẫn được ở đúng vị trí của mình.

Di sản của Edgar Allan Poe là do kẻ thù lớn nhất của ông tạo dựng

Đáng buồn thay, phần lớn những huyền thoại và truyền thuyết đen tối về Edgar Allan Poe đang lưu hành ngày nay không bắt nguồn từ cuộc đời của nhà văn mà từ cáo phó của ông. Đoạn văn đầy ác ý này là do Đức giám mục Rufus Griswold chấp bút. Người đàn ông chẳng mấy thánh thiện được như chức danh của mình ấy đã viết cáo phó cho Poe dưới bút danh “Ludwig”, và ông ta trút vào đó đầy những lời vu khống trắng trợn miêu tả Poe là một nhân vật say xỉn, nghiện ma túy và khó ưa như nhiều người ngày nay vẫn miêu tả về ông.

Griswold, như người ta có thể tưởng tượng, có lý do cá nhân để bôi nhọ người chết, như Bảo tàng Poe giải thích. Trong nhiều năm, mối quan hệ giữa họ xê dịch liên tục giữa bạn bè, kẻ thù và đối thủ văn học, và những lời phê bình công khai của Poe đối với tác phẩm của Griswold trong vai trò người điều hành tạp chí The Messenger không hề chìm vào quên lãng. Giờ đây, ở thế kỷ 21, bất kỳ nhà văn nào cũng cần được khuyên rằng không nên lo lắng trước những đánh giá tiêu cực: chúng sẽ đến, nhưng không sao cả. Tuy nhiên, Griswold thì nhỏ nhen để bụng đến mức sau cáo phó dối trá ghê tởm của mình ông ta còn viết thêm một cuốn tiểu sử cũng ghê tởm và dối trá không kém về toàn bộ cuộc đời Poe.

Trớ trêu thay, bức chân dung Poe như một nhân vật u ám và đầy bất an do Griswold dựng nên cuối cùng lại làm tăng thêm danh tiếng sau khi chết của kẻ thù của ông ta, trong khi bản thân Griswold thì giờ đây chỉ trở thành một dòng chú thích mờ nhạt trong lịch sử văn học… nói thẳng ra thì đó là một số phận thích đáng cho một kẻ khốn nạn cùng cực như vậy .

Edgar Allan Poe chưa bao giờ bị lãng quên

Sinh thời, Edgar Allan Poe không được công nhận đầy đủ như lẽ ra ông đáng được hưởng. Nhưng kể từ sau khi chết đi cho đến nay ông vẫn luôn được ca ngợi là Shakespeare của nước Mỹ – theo American Heritage Trees, và nhiều lời dối trá mà “Ludwig” lan truyền về ông đã bị bác bỏ công khai. Hiện có nhiều bảo tàng và hiệp hội chuyên nghiên cứu cuộc đời của Poe, và những tác phẩm như “The Pit and the Pendulum” (Cái hố và con lắc) có lẽ là những câu chuyện được nhiều học sinh trung học yêu thích khi được đưa vào chương trình giảng dạy phổ thông.

Có lẽ sự tôn vinh tuyệt vời nhất đối với di sản của Poe là tấm gương do một người ẩn danh được đặt tên là “Người vinh danh Poe” nêu lên. Từ năm 1948 đến năm 2009, theo Smithsonian, năm nào cũng vậy, vào ngày kỷ niệm sinh nhật của Poe nhân vật đeo mặt nạ này đều trỗi dậy từ bóng tối để đặt một chai cognac và ba bông hồng đỏ trên mộ tác giả. Người vinh danh Poe là ai? Không ai biết. Ông ta không bao giờ tìm kiếm danh tiếng hay sự chú ý, ngay cả khi ngày càng có nhiều người bắt đầu chú ý đến nghi lễ hằng năm này của ông và người ta tin rằng Người vinh danh Poe ban đầu có lẽ thực ra đã rút lui vào năm 1999 rồi truyền lại nhiệm vụ thực hiện nghi lễ này cho con trai mình.

Người ta suy đoán rằng sở dĩ truyền thống này chấm dứt vào năm 2009 có thể là do nó ngày càng bị giới truyền thông để mắt đến. Thành thật mà nói, ngày nay tất cả những bí ẩn lớn lao đều có xu hướng bị Twitter và Facebook giết chết. Tuy nhiên, truyền thống này đã được Hiệp hội Lịch sử Maryland tiếp tục, hằng năm hiệp hội cử một Người vinh danh Poe của mình đến mộ vị tác giả này để bày tỏ lòng kính trọng đối với một trong những bậc thầy vĩ đại nhất của văn học u ám.

 

Hoàng Lan – Dịch từ “THE TRAGIC REAL-LIFE STORY OF EDGAR ALLAN POE” trên Grunge.

Chủ nghĩa lãng mạn: Từ cảm hứng giải phóng cá nhân đến cái lồng mới của nhân loại

Romanticism được dịch sang từ Hán Việt là Chủ nghĩa lãng mạn. “Lãng mạn” theo nghĩa đen là con sóng tràn đầy; theo nghĩa bóng là chỉ sự buông thả, phong lưu, không chịu ràng buộc của luân lý. Lối dịch này có lẽ do ảnh hưởng từ cách dịch của các nhà văn hiện đại Trung Quốc. Lối hiểu này nghe có vẻ hợp lý và gần nghĩa nhưng vô tình làm giảm đi triết lý của “romanticism”, và đưa “romanticism” đến gần với

Edgar Allan Poe – Bí ẩn lớn nhất là cái chết của chính ông

Vào ngày 19 tháng 1, chúng ta kỷ niệm ngày sinh nhật của một trong những nhà văn nổi tiếng nhất nước Mỹ, cũng là nhà văn rùng rợn nhất: Edgar Allan Poe. Tôi từng sống ở Baltimore, Maryland trong suốt những năm học nhi khoa và đào tạo sau đại học. Bất cứ khi nào đến sân bay, tôi luôn đi qua Hội trường Westminster và Nghĩa trang ở góc đông nam của phố West Fayette và North Greene. Ở nơi đó, trước khi

Lãng mạn U ám (Dark Romanticism): Ám ảnh về góc khuất trong thế giới tinh thần với xúc cảm rùng rợn, hung cuồng và tuyệt vọng

Đối nghịch với khuôn vàng thước ngọc của Chủ nghĩa cổ điển phương Tây, Chủ nghĩa lãng mạn tìm đến những cảm thức phóng cuồng và biểu tượng dị giáo để biểu thị cho tinh thần của mình. Điều này, tôi đã viết trong bài Chủ nghĩa lãng mạn: Từ cảm hứng giải phóng cá nhân đến cái lồng mới của nhân loại - Book Hunter. Nhưng không dừng ở đấy, các tác giả lãng mạn đi xa hơn vào những góc khuất của tâm

Erich Fromm và sứ mệnh tâm phân học như “y sĩ của linh hồn”

Tâm phân học (psychoanalysis, thường được dịch là phân tâm học) trong những năm qua đặc biệt được ưa chuộng tại Việt Nam. Lúc đầu, các nhà phê bình văn học thường sử dụng tâm phân học như một con dao mổ sắc nhọn để hé lộ cõi giới của các văn sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ, họa sĩ… Khi tâm phân học lan ra đại chúng độc giả Việt, con dao mổ ấy được sử dụng để phanh phui các chứng bệnh xã hội

Đọc “Nghệ thuật và thợ thủ công” của Oscar Wilde

Về Oscar Wilde Oscar Wilde (1854 - 1900) là một nhà văn nổi tiếng của Ireland. Ông ra đời tại Dublin, Ireland, ngày 16 tháng 10 năm 1854 và mất tại Paris vì viêm não, ngày 30 tháng 11 năm 1900. Nguyên nhân cái chết của ông vẫn còn là một nghi vấn đối với các nhà khoa học. Oscar Wilde tốt nghiệp trường Trinity College tại Dublin với kết quả học tập xuất sắc. Sau đó, ông tiếp tục học tại trường Magdalen Oxford.