Buổi sáng sớm lạnh ngắt và lang thang một mình ngoài đường…
Càng ngày tôi càng chìm vào sự trống rỗng miên man. Đôi khi tôi cố an ủi mình rằng có lẽ tôi đang được chuẩn bị cho một cuộc hành trình vĩ đại để rời bỏ nơi này. Nhưng tôi đã đợi rất lâu từ nhiều kiếp xa xôi để có ngày ấy để rồi rơi dần, rơi dần trong vô vọng.
Nhiều người đã cố gắng chỉ cho tôi con đường giải thoát, họ đều là những vị tôn sư. Một phần tôi đặt niềm tin vào họ, một phần khác là sự đối kháng mạnh mẽ của phản đồ. Thế nên tôi luôn cảm thấy sự đồng cảm sâu sắc với Lucifer và Judas. Các vị tôn sư, họ đều nói rằng: Hãy rời bỏ thế giới này, sắp đến ngày tàn và chúng ta phải chuẩn bị cho sự hồi sinh! Mâu thuẫn thật, dù chán ghét thế giới đến tận cùng nhưng cũng không muốn nghe lời họ nói. Tôi đã ở thế giới này, đi lại, ăn uống, yêu đương, cuồng si một thời… tôi đã để lại quá nhiều dấu vết đến mức khó có thể rời bỏ nó cho đến ngày phán xử cuối cùng.
Và cứ thế, cứ thế tôi đi chắp vá thế giới… một thế giới đang đến ngày tàn của nó. Ai rồi cũng phải chết, cố gắng níu kéo sự sống theo cách này hay cách khác cũng chỉ là vô vọng. Bản thân cái chết chỉ là một mặt khác của sự sống. Khi chúng ta chọn lấy bào thai của người mẹ, chúng ta chấm dứt đời sống linh hồn và bắt đầu đời sống thể xác. Khi chúng ta chết, thoát thai khỏi thể xác này và bắt đầu một đời sống linh hồn. Không có sự sống và cái chết, chỉ đơn thuần là dạng tồn tại. Và tồn tại cách này hay cách khác thì cũng có khác gì nhau.
Nếu coi sự sống là vận động và cái chết là không vận động, thì dường như từng giây từng khắc trong tôi luôn ở trong sự sống và cái chết. Sự sống là cơ thể, là cảm xúc, là suy nghĩ luôn vận động trong hỗn độn; nhưng cái chết vẫn ở đó lặng lẽ nhìn ngắm tất cả để rồi không gì cả.
Và vì vậy cái chết không đẹp, không vĩ đai, không đáng sợ, không bí hiểm… Nó luôn hiện diện dù con người luôn lẩn tránh. Bởi thế, chuyện ngồi đợi chết của tôi thật sự là ngớ ngẩn. Tôi quên rằng thực ra mình đã chết lâu rồi…
Hà Thủy Nguyên
4/2013