Home Ngẫm Sự sống và cái chết

Sự sống và cái chết

Buổi sáng sớm lạnh ngắt và lang thang một mình ngoài đường…

Càng ngày tôi càng chìm vào sự trống rỗng miên man. Đôi khi tôi cố an ủi mình rằng có lẽ tôi đang được chuẩn bị cho một cuộc hành trình vĩ đại để rời bỏ nơi này. Nhưng tôi đã đợi rất lâu từ nhiều kiếp xa xôi để có ngày ấy để rồi rơi dần, rơi dần trong vô vọng.

Nhiều người đã cố gắng chỉ cho tôi con đường giải thoát, họ đều là những vị tôn sư. Một phần tôi đặt niềm tin vào họ, một phần khác là sự đối kháng mạnh mẽ của phản đồ. Thế nên tôi luôn cảm thấy sự đồng cảm sâu sắc với Lucifer và Judas. Các vị tôn sư, họ đều nói rằng: Hãy rời bỏ thế giới này, sắp đến ngày tàn và chúng ta phải chuẩn bị cho sự hồi sinh! Mâu thuẫn thật, dù chán ghét thế giới đến tận cùng nhưng cũng không muốn nghe lời họ nói. Tôi đã ở thế giới này, đi lại, ăn uống, yêu đương, cuồng si một thời… tôi đã để lại quá nhiều dấu vết đến mức khó có thể rời bỏ nó cho đến ngày phán xử cuối cùng.

Và cứ thế, cứ thế tôi đi chắp vá thế giới… một thế giới đang đến ngày tàn của nó. Ai rồi cũng phải chết, cố gắng níu kéo sự sống theo cách này hay cách khác cũng chỉ là vô vọng. Bản thân cái chết chỉ là một mặt khác của sự sống. Khi chúng ta chọn lấy bào thai của người mẹ, chúng ta chấm dứt đời sống linh hồn và bắt đầu đời sống thể xác. Khi chúng ta chết, thoát thai khỏi thể xác này và bắt đầu một đời sống linh hồn. Không có sự sống và cái chết, chỉ đơn thuần là dạng tồn tại. Và tồn tại cách này hay cách khác thì cũng có khác gì nhau.

Nếu coi sự sống là vận động và cái chết là không vận động, thì dường như từng giây từng khắc trong tôi luôn ở trong sự sống và cái chết. Sự sống là cơ thể, là cảm xúc, là suy nghĩ luôn vận động trong hỗn độn; nhưng cái chết vẫn ở đó lặng lẽ nhìn ngắm tất cả để rồi không gì cả.

Và vì vậy cái chết không đẹp, không vĩ đai, không đáng sợ, không bí hiểm… Nó luôn hiện diện dù con người luôn lẩn tránh. Bởi thế, chuyện ngồi đợi chết của tôi thật sự là ngớ ngẩn. Tôi quên rằng thực ra mình đã chết lâu rồi…

Hà Thủy Nguyên 

4/2013

“ Zorba Phật” – Con người mới, tôn giáo mới

“Zorba Phật” là khái niệm được Osho đưa ra trong các bài thuyết giảng của mình vào năm 1978. Năm 1979, tại thính đường Trang Tử, ông đã luận giải về khái niệm này.  Trong số các tác phẩm văn chương, Osho đặc biệt hứng thú với “Zorba – Tay chơi Hy Lạp” của Nikos Kazantzakis. Cuốn tiểu thuyết kể về tình bạn sâu sắc giữa Zorba – đại diện cho chủ nghĩa khoái lạc Dionysus và nhân vật “tôi” – đại diện cho chủ

OSHO: HIỂU VỀ NỖI SỢ CHẾT

Chúng ta rồi sẽ chết. Mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc, mang chúng ta tới gần cái chết hơn, nhưng nó cũng để lại nỗi sợ to lớn duy nhất trong cuộc đời của chúng ta. Thế thì chẳng phải đã đến lúc chúng ta cần có sự hiểu biết sâu sắc hơn về vấn đề này, và cũng là sự kiện chẳng thể tránh khỏi hay sao? “Cái chết luôn cận kề. Nó như cái bóng của anh vậy. Anh có thể ý thức về
Xem

The Truman Show và tự do lựa chọn

“Good morning! And in case I don’t see you, good afternoon, good evening and goodnight!” Bất cứ khán giả nào theo dõi “The Truman Show” trên TV sẽ không thể quên được câu nói cửa miệng của anh chàng Truman này vào mỗi sáng. Truman có một cô vợ xinh đẹp làm y tá tại bệnh viện, một công việc văn phòng bình thường, một ngôi nhà với đầy đủ tiện nghi, một bà mẹ ở riêng và một anh bạn thân làm nhân viên siêu

Tham tuyệt đối, Sân tuyệt đối, Si tuyệt đối

Phật giáo đề xướng diệt Tham, diệt Sân, diệt Si, để tự tính hiển lộ, để có được bát nhã, để giác ngộ. Với con mắt của kẻ vẫn vướng vào bụi trần thì đó cũng là một loại Tham – Sân – Si. Diệt tất thảy những điên rồ cuồng loạn, bẩn thỉu thấp hèn trong con người nhưng những huyễn tưởng sẽ vẫn bay lượn trong thế giới tâm trí. Diệt ngay cả sự diệt ấy cũng là một loại khó khăn, bởi

Sách cho trẻ (1): Những bài hát ru và chuyện kể trước lúc ngủ – đường vào cõi Mộng

Bước vào giấc ngủ: đôi mắt nhắm lại, chân tay không cử động, miệng thôi nói, tai không còn nghe thấy chính xác những gì thực tại tác động tới, mọi điều tiếp xúc vào da đều như thể có màng lọc. Giấc ngủ bắt đầu bằng sự thu rút các giác quan và quá trình duy lý. Các giác quan không cố gắng ghi nhận thực tại mà mặc cho thực tại đến rồi đi. Tâm trí không cố sắp xếp trình tự các