Merry I. White (bên trái) và Benjamin Wurgaft (bên phải)– mẹ và con trai – sẽ là những người bạn đồng hành thú vị khi họ dẫn dắt chúng ta qua từng vấn đề, từ sự khởi nguyên của ngành nông nghiệp cho đến quá trình cán mỏng bánh croissant ở Tokyo hiện đại.
Từ khởi nguyên của nông nghiệp đến cuộc tranh luận thời đương đại về tính nguyên bản của ẩm thực, Những nẻo đường ẩm thực sẽ giới thiệu cho độc giả về lịch sử của nền ẩm thực thế giới và nhân học ẩm thực. Thông qua những câu chuyện hấp dẫn và những nghiên cứu sâu về lịch sử, Benjamin A. Wurgaft và Merry I. White đã đưa ra những góc nhìn mới về ẩm thực để ta có thể hiểu hơn về các mối quan hệ giữa ẩm thực và lịch sử tự nhiên và văn hóa của nó cũng như các quy tắc xã hội đã định hình nên bữa ăn của chúng ta.
Merry I. White là Giáo sư ngành Nhân học tại Đại học Boston. Các cuốn sách trước đây của bà bao gồm: Coffee Life in Japan và Perfectly Japanese: Making Families in an Era of Upheaval (ND: Sách đã được xuất bản tại Việt Nam với tựa đề Đời Sống Cà Phê Tại Nhật Bản – Từ Chủ Nghĩa Hoàn Hảo Đến Bản Sắc Văn Hóa Và Chuyển Đổi Xã Hội).
Chính phủ Nhật Bản đã vinh danh những công trình của bà trong lĩnh vực nhân học của Nhật Bản bằng Huân chương Mặt trời mọc.
*Benjamin A. Wurgaft là một nhà văn và nhà sử học. Những cuốn sách trước đây của anh bao gồm: Meat Planet: Artificial Flesh and the Future of Food và Thinking in Public: Strauss, Levinas, Arendt.
Những nẻo đường ẩm thực là sự hợp tác độc đáo giữa mẹ và con. Ý tưởng cùng nhau làm việc trong cuốn sách này xuất hiện như thế nào cũng như quá trình kết hợp chuyên môn cùng với sự kết hợp giữa hai góc nhìn riêng biệt giữa hai mẹ con diễn ra ra sao? Cả hai có thể chia sẻ đôi chút về hành trình dẫn đến việc tạo ra quyển sách Những nẻo đường ẩm thực không?
Ben: Hơn một thập kỷ trước, có người đề xuất rằng mẹ tôi có thể viết một cuốn sách giới thiệu ngắn về lịch sử thực phẩm thế giới – và bà quyết định rằng với tư cách là một nhà nhân học, bà có thể mời con trai mình, người vừa hoàn thành bằng Tiến sĩ Sử học để tham gia cùng bà. Trong những năm qua, chúng tôi đã rời xa ý tưởng về một lịch sử “toàn cầu” theo cách toàn diện, một phần vì nó quá khó xử lý và một phần vì chúng tôi cảm thấy rằng những nỗ lực xây dựng lịch sử toàn cầu chắc chắn sẽ đơn giản hóa mọi thứ quá nhiều. Lấy cảm hứng từ tác phẩm Ways of Seeing năm 1972 của John Berger, một cột mốc trong phê bình nghệ thuật đã đưa các yếu tố marxist của phê bình xã hội và chính trị đến với công chúng ở Anh và Hoa Kỳ, chúng tôi gọi cuốn sách của mình là Ways of Eating (Những nẻo đường ẩm thực) và tập trung (như Berger đã làm) vào các kỹ thuật – kết quả là một cuốn sách kết hợp các nguyên tắc cơ bản của lịch sử thực phẩm thế giới với các hoạt động quan sát của nhân học ẩm thực. Về cách làm việc – hmmm, chúng tôi là những học giả rất khác nhau! Mẹ tôi là một nhà dân tộc chí xuất sắc, có thể cung cấp những câu chuyện và hiểu biết sâu sắc từ công việc trên khắp thế giới và tôi có khuynh hướng thiên về lý thuyết hơn, mặc dù tôi thường làm việc như một nhà văn về thực phẩm nhưng bằng tiến sĩ của tôi lại là về lịch sử trí thức châu Âu, chứ không phải lịch sử thực phẩm. Tìm cách để làm cho thế mạnh của chúng tôi bổ sung cho nhau, đó chính là bí quyết. Chúng tôi chia các chương, biên tập phần bản thảo của nhau và thảo luận về từng câu chữ.
Corky: Các nhà nhân học yêu thích lịch sử xã hội, thay đổi văn hóa, các sự kiện thực sự thay đổi văn hóa – chúng tôi không quá xa lạ với các nhà sử học… và chúng tôi giỏi kể chuyện, lắng nghe và tạo bối cảnh cho câu chuyện của mọi người và cho những quan sát của riêng chúng tôi. Chúng tôi là những người tham gia vào quá trình quan sát – Malinowski đã thiết lập mô hình cho công việc thực địa theo cách này. Tuy nhiên, với tư cách là một nhà nhân học, tôi có hơi xa rời lý thuyết; tôi thích những câu chuyện và tôi để chúng tự tạo ra ý nghĩa cho riêng nó.
Lúc đầu, chúng tôi thực hiện các chương khác nhau – theo sở thích và kinh nghiệm: Tôi thực sự muốn đề cập đến các đế chế “hiện đại”; chẳng hạn, vì tôi quan tâm đến Đế quốc Anh và mối quan hệ đặc biệt của nó với các thuộc địa.
Tôi đã là một học giả – nhà văn – người thực hành tập trung vào thực phẩm trong hơn 60 năm và mặc dù giới học thuật không phải lúc nào cũng đánh giá cao điều đó, song cuối cùng tôi thấy sự thích thú và sự học rộng của mình về thực phẩm đã được công nhận. Câu chuyện về quá trình đó diễn ra như thế nào là một câu chuyện thú vị và bổ ích – về cách cơ thể và tâm trí, hoạt động của bàn tay và bộ não trong một thời gian dài đã tách biệt và định giới và cuối cùng thì tôi cũng đã thoát khỏi tủ bếp.
Có lợi ích bất ngờ nào khi làm việc với tư cách mẹ và con không?
Ben: Chắc chắn rồi! Trước hết, chúng tôi đã chia sẻ nhiều trải nghiệm xuất hiện lần lượt trong các đoạn văn về dân tộc chí và mỗi người chúng tôi có thể đóng góp một góc nhìn khác nhau về chúng – như trong chuyến thăm nhà máy chưng cất Chichibu bên ngoài Tokyo, nơi chúng tôi mô tả trong cuốn sách. Tôi cũng nghĩ rằng chúng tôi đã tận hưởng lợi ích cá nhân khi tìm hiểu thêm về nhau như những nhà tư tưởng, về sở thích của nhau, những điều chúng tôi thích và không thích.
Corky: Chúng tôi đã tìm hiểu về các hoạt động và sở thích của nhau. Đảm nhận các chương khác nhau rồi trao đổi chúng để biên tập; những ý tưởng và tiếng nói thực sự rất thú vị, vừa để xem những gì chúng tôi biết và không biết về người kia, vừa để xem cách chúng tôi hợp tác để gặp nhau ở một điểm chung. Chúng tôi cũng học được sự kiên nhẫn và thỏa hiệp của nhau.
Một điểm không hoàn toàn gây tranh cãi là về việc đưa công thức nấu ăn vào hay không. Tôi muốn đưa thực hành vào, để cho thấy những gì mẹ học được về thực phẩm khi nấu chúng và để công thức nấu ăn được xem là văn bản minh họa cho nhiều thứ – khoa học đo lường, ngôn ngữ địa phương đa dạng trong thành phần công thức nấu ăn, v.v. Một số cuốn sách yêu thích của chúng tôi có công thức nấu ăn, có thể kể tên một vài cuốn như: The Debt to Pleasure và Heartburn của Nora Ephron.
Bạn có thể hé lộ một trong những khám phá đáng ngạc nhiên nhất mà bạn đã thực hiện trong quá trình nghiên cứu cuốn sách không?
Ben: Một điều bất ngờ mà chúng tôi muốn độc giả trân trọng, đó là gần đây, xét về mặt lịch sử, cách các phương pháp chế biến thực phẩm hiện tại đã hình thành như thế nào. Chắc chắn, một số thứ, như các loại ngũ cốc mà chúng ta trồng, khá cũ kỹ, song những thứ khác, bao gồm các thành phần trong các món mì Trung Quốc hoặc Ý có vẻ vượt thời gian, thực sự chỉ xuất hiện trong vài trăm năm trở lại đây. Đây không phải là một “khám phá” mà chúng tôi đã thực hiện, mà là một bài học về lịch sử thực phẩm và chúng ta cần bài học này vì ý tưởng về thực phẩm vượt thời gian hoặc “chính thống” được đưa ra một cách bừa bãi.
Corky: Khi bạn biết rằng có những món ăn từng bị coi là điều cấm kỵ nhưng rồi lại trở thành món ăn chính, khi bạn phát hiện ra những món mà trước giờ chưa từng nghe tới và lập tức chạy vào bếp để thử làm nó. Thực phẩm luôn biến chuyển, và hiếm có nguyên liệu nào lại không xuất hiện ở nhiều nơi cùng một lúc. Khi bạn suy nghĩ về việc một số món ăn đã được trao cho danh hiệu “được bảo hộ” như là món ăn “quốc gia” hay “được kiểm soát” – chỉ định xuất xứ được kiểm soát, v.v. Tức là có hẳn một kỹ thuật, một bộ nguyên liệu nhất định cấu thành nên phiên bản “chuẩn” cho món ăn. Tôi đặc biệt yêu thích việc Tokyo lại có nhiều chứng nhận từ Hiệp hội della vera pizza napoletana (trụ sở tại Naples) hơn bất kỳ thành phố nào khác. Những vấn đề này mới thật thú vị, chứ chẳng mấy ai quan tâm liệu có hay không loại bánh pizza chuẩn theo phong cách “Napoli”.
Bạn có phát hiện ra điểm chung đáng ngạc nhiên nào giữa các xã hội khác nhau khi nói đến cách họ tiếp cận và xem trọng thực phẩm không?
Corky: Có những mối quan tâm liên kết các địa điểm khác nhau về thực phẩm như sức khỏe, môi trường & tính bền vững, phúc lợi của người lao động, công bằng trong phân phối, v.v. nhưng chúng có thể được thực hiện theo những cách khác nhau – Slow Food ở Ý và những nơi khác, sự phản đối thực phẩm công nghiệp (Bove, v.v.), phản GMO ở một số nơi, chương trình ăn trưa miễn phí tại trường học, v.v. Có những ý tưởng khác nhau về những gì cấu thành nên một bữa ăn – một món ăn, một thành phần hay những kỹ thuật. Lúc đầu ở Nhật Bản, một chiếc bánh mì kẹp thịt McDonald’s không thể là một bữa ăn hoàn chỉnh – vì chúng không có gạo trong đó. Các loại thực phẩm chính đã thay đổi đáng kể. Các loại thực phẩm dường như đã luôn được biết đến là “đặc sản địa phương” – chẳng hạn như tempura ở Nhật Bản – thực ra lại có xuất xứ từ một nơi khác – Bồ Đào Nha. Việc ăn “trước khi tiếp xúc” ở Hawaii được xem là lành mạnh hơn nhiều so với việc ăn “sau khi tiếp xúc”, mặc dù những mẫu số này rất khó xác định.
Bạn có gặp phải bất kỳ xu hướng thực phẩm lịch sử đáng ngạc nhiên nào dường như đã tái xuất hiện theo chu kỳ hoặc tác động đáng kể đến thói quen ăn uống hiện đại không?
Corky: Thực đơn/ chế độ ăn nhiều rau, ít thịt; ý tưởng về cơ thể khỏe mạnh và suy nghĩ về những gì tốt cho bạn. Hãy nghĩ đến cà phê, hiện được các chuyên gia tim mạch và những người khác ca ngợi là rất tốt cho bạn… giống như ở Nhật Bản khi ban đầu nó được coi là thuốc, một loại thuốc an thần!
> Tìm hiểu thêm: Những nẻo đường ẩm thực – Benjamin Aides Wargatt & Merry White – Book Hunter Lyceum
Cuốn sách của bạn đóng góp như thế nào vào sự hiểu biết của chúng ta về cách thức thực phẩm định hình và phản ánh bản sắc văn hóa?
Ben: Cho dù đó là mì ramen hay injera, pizza hay xúc xích, ý tưởng về “thực phẩm quốc gia” ở khắp mọi nơi và đôi khi dường như thách thức ý tưởng rằng chúng ta đang sống trong một thế giới hậu quốc gia. Tuy nhiên, cuốn sách của chúng tôi phản đối việc đánh giá cao “tính nguyên bản”. Một cách diễn đạt lập luận của chúng tôi là “tính nguyên bản” chỉ có thật vì mọi người vẫn sử dụng từ này, ngụ ý rằng họ tin vào thứ gì đó gọi là tính nguyên bản – từ này có giá trị xã hội và cho chúng ta biết điều gì đó về những người sử dụng nó. Tuy nhiên, nó không liên quan đến bất kỳ phẩm chất tuyệt đối nào mà một chiếc bánh nướng, nước sốt thịt nướng hoặc một bát phở có, một phần vì những thứ này thay đổi theo thời gian, giống như các vi sinh vật trong bột chua thay đổi theo thời gian. Thật vậy, sự sùng bái tính xác thực có thể bao gồm những gì nhà phê bình văn học Edward Said từng gọi là “chủ nghĩa phương Đông” – giống như khi những khách hàng da trắng tại một nhà hàng sushi tránh xa quầy do một đầu bếp sushi da trắng làm việc, vì họ nghi ngờ anh ta sẽ không thể sản xuất ra món sushi “nguyên bản”. Chúng tôi mong mọi người sẽ nói ít hơn về những loại thực phẩm nào là nguyên bản và nhiều hơn về các điều kiện kinh tế và xã hội mà mọi người phải lao động để nấu ăn cho nhau.
Corky: Chúng ta đều quan tâm đến thực phẩm như thế nào: không bao giờ chỉ là “thực phẩm” – mà là bản sắc theo nhiều cách được phản ánh trong thực phẩm – giới tính, giai cấp xã hội, văn hóa, cộng đồng, khu vực, bản sắc quốc gia,… Không có thực đơn “món ăn Nhật Bản” duy nhất, cũng không có “món Ý” – đôi khi nó được thể hiện dưới dạng phương ngữ – theo khu vực, dựa trên cộng đồng, phương ngữ phụ – tập trung vào gia đình hoặc thậm chí là phương ngữ riêng – một mô hình và ý nghĩa được trao cho “cách ăn uống” của một cá nhân.
Ở đây có nhiều điều để nói về nỗi lo lắng về văn hóa dẫn đến việc săn lùng tính nguyên bản và nơi tôi nói với học sinh của mình, điều quan trọng cần cân nhắc là tại sao nó lại quan trọng, đối với ai và với kết quả gì? Nếu bà của họ là người nói rằng đồ ăn của bà là nguyên bản thì bạn nên đồng ý… đừng bao giờ chất vấn người bà của mình!
Xu hướng và thói quen ăn uống đã thay đổi đáng kể theo thời gian. Trong cuốn Những nẻo đường ẩm thực , bạn có nêu bật bất kỳ ví dụ lịch sử nào về những thay đổi hoặc sự kiện xã hội có tác động sâu sắc đến cách mọi người tiếp cận chế độ ăn uống và thói quen ăn uống của họ không?
Ben: Câu trả lời dễ dàng cho câu hỏi này là cho đến nay, hai sự phát triển kỹ thuật quan trọng nhất là việc áp dụng chậm rãi nền nông nghiệp ít vận động và công nghiệp hóa nông nghiệp. Sự phát triển trước đây có thể đã tạo ra các hình thức tổ chức xã hội phức tạp và chắc chắn là các thành phố đầu tiên và các hoạt động như thuế – nó đã định hình lại hiệu quả tính xã hội của con người. Sự phát triển sau đã biến đổi thực phẩm bằng cách làm cho nó trở nên phong phú hơn, dễ dự đoán hơn về các đặc tính vật chất của nó và cuối cùng là dễ bảo quản hơn theo thời gian; nó cũng góp phần vào việc cung cấp thực phẩm trái mùa và xa nơi sản xuất của chúng. Và các phương thức thực phẩm công nghiệp cuối cùng đã góp phần vào sự gia tăng dân số đáng kinh ngạc mà chúng ta đã thấy trong thế kỷ 20.
Corky: Tôi nhớ rằng vào những năm 1970, cuốn Diet for a Small Planet thực sự đã tạo nên làn sóng thời điểm đó… Trường trung học của Ben đã đưa nó cho học sinh năm nhất và nhiều người đã ăn chay sau khi đọc nó. Tôi vẫn nói về nó trong lớp. Sau đó là Eric Schlosser về các nhà máy đóng gói thịt, sau này là Upton Sinclair. Anthony Bourdain trong Kitchen Confidential khiến bạn phải suy nghĩ về những gì diễn ra trong bếp của nhà hàng. Thời chiến luôn ảnh hưởng đến các hoạt động ăn uống và tạo ra nhu cầu về sự linh hoạt và kiềm chế. Ăn uống trong đại dịch. Chúng tôi thảo luận về cách công nghiệp hóa ảnh hưởng đến các hoạt động thực phẩm, công nghệ trong bếp. Chúng tôi nói về cách thực phẩm công nghiệp không phải là thực phẩm “xấu” ipso facto: làm thế nào để hỗ trợ dân số thế giới mà không có nó? Hình ảnh cơ thể ảnh hưởng đến thói quen ăn uống của phụ nữ như thế nào, thay đổi theo thời gian. Cũng cần nhớ rằng dị ứng có lịch sử và cả cách thích nghi với chúng. Các bữa ăn gia đình đã thay đổi, cũng như vai trò của người nấu ăn trong gia đình trong bếp. Tác động của sách dạy nấu ăn – nhiều thế hệ của Joy of Cooking; hiện tượng Julia Child (và ở đây Corky có những câu chuyện cụ thể vì Julia ở bên khuỷu tay cô ấy khi cô ấy là một người phục vụ – theo nghĩa đen, không phải nghĩa bóng ở khuỷu tay).
Bạn có thể thảo luận về bất kỳ trường hợp nào mà tương tác xuyên văn hóa dẫn đến việc áp dụng các phương pháp nấu ăn mới, như đã nêu trong cuốn sách của bạn không?
Corky: Thực dân hóa, chiến tranh, thành lập các đồn điền thuộc địa, phổ biến việc sử dụng đường và trà cho người Anh nói riêng. Sự ra đời của tàu thuyền hiện đại, buôn bán gia vị. Chiến tranh hiện đại, phổ biến những thứ như sữa đóng hộp và sữa khô hoặc thịt hộp. MRE đôi khi đã trở thành sản phẩm công nghiệp trong các bếp ăn gia đình. Cà phê du nhập vào Nhật Bản sớm thông qua các nhà truyền giáo Bồ Đào Nha, cách họ cũng mang tempura và “pan” (bánh mì) đến Nhật Bản vào đầu những năm 1600. Một số loại thực phẩm được bản địa hóa và tiếp thu cách sử dụng và hương vị địa phương, một số khác vẫn “kỳ lạ”. Cuộc trao đổi Columbia minh họa cho tác động TO LỚN của các hoạt động di chuyển thực phẩm xuyên Đại Tây Dương và tiết lộ rằng “người vay mượn” của thế giới cũ (người châu Âu) đã xem thường hoặc không biết gì về các kỹ thuật và phương pháp của Thế giới mới đối với các loại thực phẩm như ngô và do đó, nếu không có phương pháp nixtamalizations (ND – quá trình nấu và ngâm ngô trong nước pha với dung dịch kiềm, một dung dịch được pha loãng trong nước để giải phóng chất dinh dưỡng của ngô và làm mềm hạt ngô) bản địa cần thiết để bảo vệ mọi người khỏi các bệnh thiếu vitamin, nhiều người ở châu Âu đã chết.
Trong quá trình nghiên cứu, bạn có bắt gặp bất kỳ nghi lễ hay truyền thống nào liên quan đến thực phẩm có ý nghĩa lịch sử bất ngờ hoặc ít được biết đến không?
Ben: Tựa đề cuốn sách của chúng tôi là Những nẻo đường ẩm thực và chúng tôi muốn nhấn mạnh điều này theo nghĩa đen. Tiếp nối công trình của Margaret Visser và Bee Wilson, chúng tôi cho rằng các công cụ chúng ta sử dụng để đưa thức ăn vào miệng có một vị trí quan trọng và chưa được nghiên cứu đầy đủ trong lịch sử và nhân học ẩm thực – có rất nhiều sự khác biệt giữa việc sử dụng dao trên bàn để cắt thịt và việc phân chia trước trong bếp, ví dụ, thay đổi nghi lễ chia sẻ vô cùng quan trọng. Đũa có thể gắp những mẩu thức ăn nhỏ, rất phù hợp để nấu bằng chảo và nấu bằng chảo rất phù hợp với tình trạng khan hiếm nhiên liệu nấu ăn trong lịch sử ở nhiều vùng của Trung Quốc – vì vậy, bạn có thể thấy cách ăn liên quan đến các hệ thống thực phẩm lớn hơn và khả năng cung cấp vật chất cũng như hạn chế của các hệ thống đó như thế nào.
Corky: Có RẤT nhiều sự khác biệt về thời điểm, món ăn và cách mọi người ăn bằng đũa và chức năng kinh tế của chúng, ăn nhẹ vào cuối ngày thay vì ăn nhiều, toàn bộ nền văn hóa vật chất của một bộ dụng cụ nấu nướng trong bếp… Gần đây, tôi đã tổ chức một cuộc triển lãm về các dụng cụ nấu ăn của Nhật Bản – các loại đồ dùng, về chức năng và hình thức, “vẻ đẹp của việc sử dụng”… chúng ta đã nói riêng về dao trước đó. Nhân tiện, dao, được sử dụng để ăn đậu ở Anh, đại diện cho một cách sử dụng kỳ lạ của một vật dụng phổ biến. Các nghi lễ vệ sinh, nghi lễ chia sẻ, ai được phục vụ đầu tiên tại bàn ăn – và ai sẽ ăn trong bếp: mọi khía cạnh của hành động ăn uống phổ quát đều gắn liền với các tập tục mang tính vùng miền, địa phương, riêng biệt và thay đổi theo lịch sử khiến cho phổ quát trở nên rất đa dạng và đặc biệt.
Bạn có thể thảo luận về một món ăn hoặc món ăn cụ thể đã trải qua sự thay đổi về mặt biểu tượng và ý nghĩa theo thời gian không?
Ben: Bánh mì là một món dễ làm – trong cuốn sách, chúng tôi chỉ ra rằng bánh mì trắng, đặc biệt, từng là biểu tượng của sự xa xỉ và giàu có, vì nó được làm bằng bột mì, vào thời tiền công nghiệp, rất khó để xay thành bột mì tinh khiết như bánh mì trắng. Và bây giờ, bánh mì trắng, đặc biệt là bánh mì trắng xốp được sản xuất công nghiệp, thường bị xem là có hại cho sức khỏe và gánh nặng bệnh tật mà những người nghèo ở các nước phát triển phải gánh chịu.
Corky: Chúng ta nói về cà phê, lúc đầu được xem là hữu ích trong nghi lễ tôn giáo, sau đó là thuốc (như một phương thuốc chữa chứng mất ngủ!), sau đó, ở Ethiopia, là một hành động nghi lễ hiếu khách và ở những nơi khác là một thú vui phản loạn… và có bao nhiêu ý tưởng về sức khỏe và việc duy trì cơ thể đang thay đổi về hầu hết mọi mặt hàng – đặc biệt là cà phê. Sữa cũng là một ví dụ như vậy. Chúng ta cũng nói về bia và những người phụ nữ có chức năng làm bia đã được nhà thờ tiếp quản và cách sử dụng nó như một thức uống lành mạnh hơn trong các gia đình dành cho con cái của họ.
Bạn có thể chia sẻ một giai thoại hoặc câu chuyện đặc biệt đáng nhớ từ cuốn sách chứng minh cách một món ăn hoặc nguyên liệu cụ thể gói gọn bản chất của một thời điểm lịch sử hoặc sự thay đổi văn hóa cụ thể không?
Corky: Sự giao lưu của người Colombia được thấy trong ẩm thực Hàn Quốc – trước và sau. Ý tưởng về thực phẩm “tiền tiếp xúc” ở Hawaii là bản địa hơn và chế độ ăn kiêng được phát minh ra để điều chỉnh tình trạng sức khỏe kém do thực phẩm “lục địa” gây ra.
Có một câu chuyện hoặc câu chuyện cụ thể nào nổi bật với bạn như đặc biệt sâu sắc hoặc mang tính biểu tượng cho chủ đề của cuốn sách không?
Corky: Câu chuyện về “khu vườn” thảo mộc được khuyến khích của Duccio Fantani, Edenic và chứng minh một khoảnh khắc trong quá trình canh tác của con người cả cổ đại và đương đại.
Bạn hy vọng độc giả sẽ rút ra được điều gì từ Những nẻo đường ẩm thực ? Cuốn sách của bạn có thể ảnh hưởng đến cách mọi người suy nghĩ và thực hiện cách lựa chọn thực phẩm của riêng họ như thế nào?
Corky: Như MFK Fisher đã nói, “trước tiên chúng ta ăn sau đó mới làm việc khác”. Tuy nhiên, chúng ta đảo ngược điều đó và nghĩ về tất cả những “việc khác” mà chúng ta làm trước khi ngồi xuống ăn… và những ý nghĩa và sự biến đổi mà chúng ta gắn cho chúng. Những lựa chọn và điều gì là đủ “tốt để nghĩ” khi chúng ta đưa nĩa hoặc đũa lên môi?
Người dịch: Lam Hoàng
Link bài viết gốc: https://www.ucpress.edu/blog-posts/63502-q-a-with-merry-corky-white-benjamin-wurgaft-authors-of-ways-of-eating
