Việc người làm chính sách hoạt động giống như đang startup – bao gồm thử nghiệm, linh hoạt xử lý, học hỏi từ sai lầm – là có xảy ra nhưng không nhiều. Sau đây xin điểm mặt một số case study:
Cải cách Trung Quốc từ 1978
Bạn có thể tìm hiểu thêm về sự ứng biến có định hướng này trong cuốn Trung Quốc thoát khỏi bẫy nghèo như thế nào của Yuen Yuen Ang – Book Hunter 2022.
Tìm hiểu thêm về nghiên cứu “Trung Quốc thoát khỏi bẫy nghèo như thế nào” của Yuen Yuen Ang, bản dịch của Phương Mạnh, Minh Tân, Nghĩa Long

Các ví dụ ở phương Tây
Một cách thử nghiệm đơn giản khác là sandbox quản lý. Trong giới hạn về quy mô và thời gian, các dự án được phép hoạt động với mức độ quản lý lỏng hơn, thử nghiệm những chiến lược kinh doanh vẫn được cho là rủi ro. Những nhà lập pháp nghiên cứu kết quả và điều chỉnh chính sách hợp lý. Mô hình này thường được áp dụng với các dự án cải cách tài chính, sức khỏe, AI, cho phép sáng tạo mà không ảnh hưởng lớn đến công chúng.
Đặc điểm khích lệ các nhà quản lý tư duy Startup
Phân tán quyền lực: Cho phép người quản lý địa phương có thể linh hoạt xử lý các tình huống ở mức độ cao, tìm ra hướng giải quyết phù hợp mà không bị áp đặt tuân thủ từ trên xuống. Chính quyền liên bang là ví dụ rõ nhất trong trường hợp này. Kể cả tại hệ thống độc tài như Trung Quốc, việc cho phép lãnh đạo địa phương linh hoạt trong việc phát triển kinh tế, ưu tiên kết quả hơn việc nhất quán với đường lối tư tưởng cũng giúp địa phương vận hành linh hoạt.
Văn hóa đối diện và xử lý rủi ro: Thay vì luôn cần giữ hình tượng không bao giờ sai, các quốc gia phương Tây công khai thực hiện thí nghiệm trước khi đưa chính sách thực tế. Họ xây dựng văn hóa chấp nhận việc đối diện và làm rõ rủi ro thay vì che giấu nó, ưu tiên xử lý rủi ro cho dù có thể dẫn đến thất bại. Để đạt được điều này, người lãnh đạo cần xây dựng hình ảnh khiêm nhường, gần gũi, còn người dân cũng cần năng lực tư duy phản biện để biết rằng cần thực hiện xử lý rủi ro và đôi khi sẽ gặp thất bại.
Điều gì cản trở quan chức tư duy như người làm Startup?
Áp lực phải thành công: Một quan chức trong chính phủ Anh – một nước tương đối cởi mở trong việc thử nghiệm chính sách – cũng phải thốt lên rằng: “trong chính phủ, chúng tôi có nghĩa vụ phải hứa hẹn tỉ lệ thành công 100% – do trách nhiệm quản lý và sử dụng tiền thuế của người dân.” Áp lực phải giữ hình ảnh thành công đôi khi lại khiến các quan chức cảm thấy không thể công nhận rằng họ không biết chính xác tác động của chính xác, hay thừa nhận rằng chính sách có khả năng thất bại. Vì thế họ cũng khó hợp lý hóa cho các thử nghiệm của mình, hoặc nếu thực hiện thử nghiệm thì cũng không thể kiểm tra các giả định chính mà chỉ để tinh chỉnh những phần phụ và thu thập ý kiến người dân về những điều mà họ chắc chắn về kết quả.
Quy trình rườm rà: Các tổ chức lớn thường có những quy định phức tạp, chồng chéo, nhất là khi liên quan đến ngân sách. Trong khi đó việc thử nghiệm lại có bản chất bất định, linh hoạt, khó xác định cụ thể. Nếu mỗi lần điều chỉnh thử nghiệm cũng cần đi theo quy trình như dự án hoàn thiện, thì việc ứng biến chính sách sẽ không thể nhanh và hiệu quả. Các quy trình phức tạp khiến cho chính sách có xu hướng được thiết kế để đáp ứng mọi tình huống hơn là thử nghiệm phù hợp với tình huống cụ thể. Tệ hơn, quan chức có thể viện cớ đã tuân thủ quy trình để chối bỏ trách nhiệm đối với các quyết định rủi ro cho xã hội.
Thiếu cơ chế tạo động lực: Khác với Startup, trong các hệ thống chính phủ, phần thưởng cho những cá nhân đột phá thấp hơn nhiều so với rủi ro. Một quan chức tuân thủ chính sách từ cấp trên và tránh thử nghiệm lại được cho là trung thành và có năng lực – kể cả khi chính sách thất bại, họ cũng không phải chịu trách nhiệm. Ngược lại, một quan chức đặt dấu hỏi về rủi ro đi kèm với chính sách, và tìm các cách mới để thử nghiệm, giảm thiểu rủi ro lại bị đánh giá về tư duy cũng như lòng trung và bị quy kết trách nhiệm nếu chính sách thất bại. Điều này dẫn đến việc ai sáng suốt thì cũng nên đi theo đường an toàn. Thêm nữa, các bộ máy ít khi thưởng cho người cải cách tương xứng với nỗ lực của họ. Thậm chí họ có thể bị tấn công nếu thử nghiệm của họ chứng minh một phe nào đó đã sai (ví dụ, họ chứng minh được một chính sách là trọng tâm chương trình của lãnh đạo cấp cao là không hiệu quả).
Vấn đề bình đẳng: Không giống như kinh doanh, chính phủ cần đảm bảo bình đẳng giữa các nhóm trong xã hội. Nếu một thí nghiệm được thực hiện trên một nhóm người: ví dụ, một chính sách phúc lợi được áp dụng với một nhóm trong khi những người khác không được hưởng, hoặc một chính sách quản lý chặt chẽ hơn lại được thí điểm trên một khu vực khiến họ không thể tùy tiện như trước, điều này gây ra tranh cãi về tính công bằng. Mặc dù việc thử nghiệm đem lại lợi ích chung cho xã hội, những người liên quan lại thấy cuộc sống của họ đang bị trêu đùa, đem ra làm vật thí nghiệm. Những quan chức đưa ra thử nghiệm này có thể bị coi là bất công hoặc vô nhân tính. Vì vậy quan chức chọn cách không thử nghiệm chính sách, mặc dù việc triển khai đại trà có thể gây ra rủi ro lớn hơn.
Kết luận: Để tạo nên văn hóa quản trị rủi ro cho chính sách
Việc này cần đi liền với cải cách quy trình nhằm cho phép địa phương có thời gian và ngân sách để thử nghiệm, với mục tiêu rằng chi tiêu sớm, phát hiện rủi ro sớm sẽ giúp tiết kiệm khoản lớn hơn về sau. Đồng thời bộ máy truyền thông cũng cần tham gia để người dân hiểu rằng các vấn đề phức tạp cần thử nghiệm và thay đổi nhiều giải pháp, và thử nghiệm là bước cần thiết để giảm lãng phí và tránh hậu quả không đáng có.
Tóm lại, đọc cuốn sách Zero Risk Startup, tôi liên hệ được rằng việc chúng ta có ước mơ lớn là không đủ. Thay vì đưa ra kế hoạch chắc nịch mà không tính đến rủi ro, tác giả – nhà đầu tư mạo hiểm Paulo Andrez – gợi ý rằng chỉ khi chúng ta đối diện và quản lý rủi ro, chúng ta mới tiến gần hơn với thành công.
Tìm hiểu thêm về cuốn sách “Zero Risk Startup – Khởi nghiệp không rủi ro” của Paulo Andrez, bản dịch của My Dang


