Home Sống Điều gì nên là động lực thực sự thúc đẩy chúng ta làm việc?

Điều gì nên là động lực thực sự thúc đẩy chúng ta làm việc?

Thành tựu nghề nghiệp đáng ngạc nhiên nhất sẽ không bao giờ bù đắp được cho người ta sự thiếu thốn tình yêu mà họ phải chịu đựng: công việc không thể sửa chữa được sự thiếu hụt tình yêu thương.

Trong một thế giới hoàn hảo, khi đến thời điểm lựa chọn nghề nghiệp, chúng ta sẽ chỉ có hai ưu tiên trong đầu: – tìm một công việc chúng ta yêu thích – tìm một công việc trả lương đủ để chúng ta trang trải những nhu cầu vật chất chính đáng. 

Nhưng để nghĩ một cách thoải mái tự do, chúng ta sẽ phải cảm thấy cân bằng theo cách mà rất ít người trong chúng ta có được. Thực tế, khi đến thời điểm lựa chọn nghề nghiệp, chúng ta có xu hướng bị ám ảnh bởi thêm ba sự ưu tiên nữa. Chúng ta cần: – tìm một công việc không chỉ trả đủ để trang trải những chi phí vật chất hợp lý mà còn rất nhiều bên cạnh đó, đủ để gây ấn tượng với người khác – thậm chí những người khác đó chúng ta cũng chẳng thích cho lắm – chúng ta khao khát để tìm kiếm một công việc mà sẽ cho phép chúng ta không bị người khác làm tổn hại hay kiểm soát, những người trong sâu thẳm chúng ta có thể sợ hãi và nghi ngờ – và chúng ta hi vọng một công việc sẽ khiến chúng ta được biết đến, yêu quý, kính trọng và có thể nổi tiếng, để  chúng ta sẽ không bao giờ cảm thấy bé nhỏ hay bị lãng quên.    

Không cần nói, ba yêu cầu thêm vào đó khiến cho phần công việc trong đời sống lại thành ra vô cùng phức tạp và bất hạnh hơn cần thiết. Chẳng nghi ngờ gì khi chúng ta có thể bị bế tắc khi lựa chọn làm gì. Hơn là có thể tập trung vào những công việc mà chúng ta đam mê và chúng ta thực sự yêu thích, chúng ta phải thay đổi bản chất của mình để xoa dịu những mệnh lệnh bên ngoài. Ví dụ, chẳng có cách nào chúng ta có thể trở thành một giáo viên mầm non, một nhà tâm lý trị liệu, một người thợ mộc hoặc một đầu bếp. Động lực tâm lý của chúng ta hướng đến việc gây ấn tượng, có quyền lực hơn người và được những người lạ biết đến đã loại trừ ngay từ đầu những lựa chọn tương đối khiêm tốn như vậy.

Trạng thái tinh thần này có nghĩa là chúng ta phải nhắm tới những sự nghiệp ưu tú hơn, thậm chí trong những lĩnh vực chúng ta không thực sự thích và có thể phải làm việc đốt sức hơn là tốt cho sức khỏe hay gia đình của mình.  Chúng ta có xu hướng liên tục bị hoảng loạn – bởi vì tiêu chuẩn thất bại cao hơn rất nhiều. Một làn gió phản đối nhẹ từ những người xung quanh có thể là trải nghiệm kinh khủng, kiếm ít tiền hơn một chút so với tổng hợp chiêm tinh chúng ta thực hiện năm ngoái sẽ được xếp vào định mệnh. Dưới áp lực, chúng ta có thể hành động thiếu khôn ngoan và hấp tấp, chúng ta có thể đi đường tắt, tham gia vào những kế hoạch liều lĩnh và không cho công việc của mình thời gian và sự bình tĩnh cần thiết. Chúng ta trở nên ít sáng tạo và độc đáo hơn bởi vì thất bại quá lớn.

Điều sẽ giúp chúng ta có lựa chọn sự nghiệp đúng đắn là điều gì đó mà dường như, thoạt tiên chẳng liên quan gì đến công việc cả, là tình yêu, một trải nghiệm quan trọng về tình yêu cả trong thời thơ ấu và tuổi trưởng thành. 

Một đứa trẻ được yêu thương đúng cách là một sinh loài không cần phải chứng tỏ bản thân theo bất kỳ cách nào. Nó không cần phải xuất sắc ở trường, làm những người thân quen kinh ngạc hay cố gắng xây dựng cảm giác được quý trọng mong manh từ cha mẹ mình (nó có thể giỏi ở trường nhưng bởi vì nó hào hứng thích thú với điều đó, chứ không bởi vì nó phải làm cha mẹ hài lòng). Nó có thể tìm ra cách riêng để mình vui, nó không cần phải làm người khác kinh ngạc; bởi vì chỉ bằng sự tồn tại thôi nó đã đủ đặc biệt rồi. Cuối cùng nó có thể làm việc rất vất vả, nhưng nó sẽ làm vậy bởi vì nó đam mê, không phải bởi nó khao khát những tiếng vỗ tay. Nó có thể tập trung làm một việc rất giỏi, trong khi không bị trở ngại bởi bất kỳ lo lắng nào kiểu như 100 năm nữa có ai biết đến không hay những người ở thành phố khác có biết đến không. Nó có thể lặng lẽ rời đi, có được niềm vui từ chính việc này. 

Trải nghiệm về tình yêu của người trưởng thành sẽ củng cố thêm cảm giác an toàn cần thiết. Khi ai đó yêu bạn theo cách đúng đắn, sự kiên nhẫn, quan tâm và dịu dàng của họ khiến chúng ta cảm thấy mình được gắn bó và được chào đón trên Trái Đất này. Chẳng vấn đề gì nếu không ai biết chúng ta là ai và nếu như chỉ còn lại một chút đồ ăn thừa vào cuối tháng. “Hai người đang yêu vẫn hạnh phúc khi ngủ trên băng ghế công viên” D. H. Lawrence nói, một ý tưởng có thể không phải như thế thật theo nghĩa đen, nhưng nó truyền tải đầy đủ thông điệp về cơ hội để lựa chọn điều tình yêu trao tặng cho chúng ta với những thứ ưu tiên của chúng ta về vật chất.   

Khi chúng ta được yêu thương, chúng ta sẽ không cảm thấy cần phải làm việc vất vả hơn nhiệm vụ được yêu cầu. Chúng ta không cần phải tích lũy nhiều hơn ước tính; chúng ta vốn dĩ đã là người khổng lồ trong mắt kẻ khác. Theo sau đó là khi người ta khao khát quyền lực, vận may và tên tuổi, thì không bởi vì lòng tham đang dẫn dắt họ, mà là bởi cảm giác đau khổ vì không được yêu thương – thứ cảm giác mà chúng ta có thể thấy cảm thông sâu sắc. Họ giống như những người chiến thắng, trong thực tế lại là những nạn nhân bất hạnh. Tất cả hành động điên rồ của những người quyền lực cao trong xã hội hiện đại đều bắt nguồn từ cảm giác vô hình hoặc không quan trọng. Nó là nô lệ cho những trạng thái tổn thương của việc thiếu vắng tình yêu thương. 

Những thành tựu to lớn là di sản của trạng thái cảm xúc bị hủy hoại – trạng thái không thấy đủ khi chỉ đơn giản là. Không có tình yêu thì bao nhiêu tiền là đủ – làm sao con người bé nhỏ có thể sống được với điều đó.

Cố gắng sửa chữa những vết thương về cảm xúc thông qua sự lựa chọn nghề nghiệp của mình và tận dụng nó có thể trở thành bản năng thứ hai đối với chúng ta. Chúng ta có thể thậm chí chẳng nhận ra chúng ta đang cố gắng vì điều gì. Chúng ta nên mạnh dạn hỏi rằng: tôi đã có thể làm được điều gì cho cuộc đời mình nếu tôi đã được cảm nhận yêu thương thực sự từ tấm bé? Và chúng ta có thể hiểu ra, với những ngấn lệ trong đôi mắt mình, con đường chúng ta chọn có thể đã khác như thế nào, chúng ta đã phải hi sinh bao nhiêu mong muốn chân chính để đổi lấy việc gia tăng cái cảm giác được chấp nhận, mà đáng lẽ chúng ta phải có từ thuở mới lọt lòng; bao nhiêu thứ chúng ta hoàn thành mỗi ngày được thúc đẩy bởi sự thiếu vắng của một thứ cảm xúc mà bây giờ chúng ta mới chỉ chầm chầm bắt đầu có nó. 

Thành tựu nghề nghiệp đáng ngạc nhiên nhất sẽ không bao giờ bù đắp được cho người ta sự thiếu thốn tình yêu mà họ phải chịu đựng: công việc không thể sửa chữa được sự thiếu hụt tình yêu thương. Chúng ta nên tận hưởng công việc trong phạm trù riêng của nó, một phần khác cuộc đời mình, hãy thương xót và kiếm tìm những sự thay thế có thể chuộc lại tình yêu thương mà chúng ta thiếu thuở ban đầu.

Susan dịch

Nguồn: The School of Life