Home Đọc Giữa Tháp Ngà và Đại-Chúng

Giữa Tháp Ngà và Đại-Chúng

Liệu có thật sự người Việt có văn-hóa đọc kém cỏi? Tôi thường-xuyên nghe nhận xét này, không những trong cộng-đồng người Việt hải-ngoại, song kể cả trong những tháng năm qua kiều-ngụ ở hải-nội, phàm gặp người quan-hoài đến dân-trí, ai ai cũng cùng một điệu cảm-thán, rằng văn-hóa đọc của người Việt còn quá ư sơ-đẳng. Cách đặt câu hỏi trên, theo tôi, là không thiết-đáng. Văn-hóa đọc của những người Việt nào? Kém cỏi so sánh với ai? Hiện nay, một phần đáng kể của quốc-dân Hoa-Kỳ hoặc trình-độ đọc hiểu dừng lại ở mức trung-học, hoặc cơ-hồ mù chữ, chỉ biết đủ văn-tự để lo việc doanh-sinh thường ngày. Thực-trạng “mù chữ” này còn xuất-hiện ở nơi những trường đại-học danh tiếng nhất thế-giới. Tôi đã chấm bài không ít sinh-viên không viết nổi một đoạn Anh-văn không mắc lỗi chánh-tả, chưa kể những hà-tỳ về văn-phong và thẩm-mỹ. Sự viết đương-nhiên không đồng-nghĩa với sự đọc, song hai thứ ấy quan-hệ đến nhau không ít: đọc văn người ta, có thể mường tượng một phần nào đó loại sách vở người ta “tiêu-dụng” hằng ngày. Trong truyền-thống Đông-Á cận-đại, Chu Hy thường ví sự đọc sách với việc ăn uống. Sách vở là một thứ lương-thực tinh-thần cung-cấp sức sống cho người đọc, nhưng lương-thực đấy phải được tiêu-hóa triệt-để mới có tác-dụng. Chúng ta phải đọc sách tới khi nào nội-dung “chín nhừ” (thục-độc) mới mong đạt được hiệu-quả nhờ đọc sách mà biến-hóa khí-chất bản-thân. Hay nói theo ngạn-ngữ Tây-Dương: You are what you eat.

Càng kinh-lịch và suy nghĩ về cuộc sống hải-nội, tôi càng cho rằng những điểm thú-vị nhất của văn-hóa đọc ở Việt-Nam—tốt có xấu có—ít nhiều đều xuất-phát từ cùng một nguyên-nhân: sự hỗn-loạn của thị-trường sách vở. Khi tất cả những ranh giới và tiêu-chuẩn được xí xoá, hoặc không còn ai đủ uy-tín để chấp-hành và đòi hỏi những thứ ấy, những tên gọi chúng ta dùng để phân-biệt sách “học-thuật” với sách “đại-chúng” không còn hữu-hiệu. Điều này gây không ít khó khăn cho tôi, là vì theo thói quen của học-giới Hoa-Kỳ, cơ-quan xuất-bản được hiểu ngầm là một trong những điều phải cân nhắc khi đánh giá về uy-tín của một công-trình nghiên-cứu. Một công-trình nghiên-cứu chỉ được xem là sách học-thuật (academic) khi được xuất-bản bởi một nhà xuất-bản học-thuật (thường là nhà xuất-bản của một trường đại-học). Một bài nghiên-cứu có được xem là đủ nghiêm-túc để trích-dẫn hay không cũng ăn thua nơi nó được công-bố: đương-nhiên phải là tạp-chí học-thuật có phản-biện, song không phải tạp-chí học-thuật nào cũng được xem trọng như nhau. Những trước-tác cá-nhân, dù nghiên-cứu tỷ-mỷ, phương-pháp tân-tiến thế nào chăng nữa, hiếm khi được xem ngang hàng với trước-tác học-thuật. Sự phân-loại này ảnh-hưởng trực-tiếp đến văn-hóa đọc ở Hoa-Kỳ. Mười năm qua, trừ tác-phẩm văn-học ra, tôi gần như không đọc sách vở gì ngoài sách học-thuật. Những người bằng-hữu thân-thuộc của tôi không làm việc trong học-giới thì ngược lại. Tác-giả tác-phẩm tôi đọc và thảo-luận cùng đồng-nghiệp hằng ngày, họ thường không biết. Tác-giả tác-phẩm họ quan-tâm, lắm khi chúng tôi cũng chẳng tường.

Trên danh-nghĩa thì sự phân-biệt giữa sách học-thuật và sách đại-chúng cũng tồn-tại ở Việt-Nam. Nhưng về thực-tế thì thị-trường mua bán sách và văn-hóa đọc không bị phân-liệt bằng Hoa-Kỳ. Dấu hiệu rõ rệt nhất là khuynh-hướng dịch sách học-thuật từ Anh-văn ra quốc-ngữ, rồi đem phổ-biến bên cạnh (và không khác gì) sách đại-chúng. Cứ ghé ngang hiệu sách Nhã Nam: sẽ thấy các chuyên-khảo của Keith Taylor và Alexander Woodside xếp bên cạnh những tác-phẩm nghiệp-dư không có chút uy-tín hay vai trò gì trong học-thuật quốc-tế. Đương-nhiên, kể cả chuyên-khảo học-thuật của các bậc danh-gia không phải là thần-thánh bất-khả-xâm-phạm. Vả lại, nghiên-cứu nghiệp-dư chưa chắc đã thua kém gì học-thuật chuyên-nghiệp. Trong nhiều thập-niên qua, Nguyễn Duy-Chính đã miệt mài nghiên-cứu lịch-sử Đàng Trong/Đàng Ngoài thế-kỷ 18 với tư-cách là một nhà nghiên-cứu độc-lập. Danh-xưng này (ít nhất là trong trường-hợp này) là một biệt-hiệu mỹ miều đồng-nghĩa với nghiệp-dư. Giá-trị của những công-trình nghiên-cứu của ông, thiết-nghĩ không kém gì những công-trình nghiên-cứu về cùng một thời-đại đã được công-bố và xuất-bản qua những cơ-quan có chính-danh học-thuật hơn. Chắc chắn, tên tuổi của ông đối với độc-giả vẫn quen thuộc hơn (và vì thế có trọng-lượng hơn) tính-danh của các học-giả chính-quy chỉ ru rú trong sân chơi tạp-chí tính điểm.

Một mặt, một văn-hóa đọc không tôn-trọng hay bảo-trì những ranh giới truyền-thống này có ưu-điểm ở chỗ phổ-biến được những tác-phẩm chuyên sâu cho một giới độc-chúng rộng hơn cả mộng-tưởng tác-giả. Không những thế, giá cả lại rất phải chăng. Hiện-tượng này vẫn là không-tưởng ở Hoa-Kỳ. Khả-năng và nhu-cầu phổ-biến sách học-thuật như vậy là một dấu hiệu khả-quan cho văn-hóa đọc ở Việt-Nam. Tuy-nhiên, việc phổ-biến học-thuật một cách thiếu hệ-thống như hiện nay cũng dẫn đến không ít hệ-quả không hay. Học-phong Hoa-Kỳ không giống như học-phong chủ-lưu ở Việt-Nam. Học-thuật ở Hoa-Kỳ được ngầm hiểu là sự tương-tác giữa các học-giả, đối-chất và phê-phán lẫn nhau trong tinh-thần xây dựng. Vì vậy cho nên về mặt hình-thức, học-thuật Hoa-Kỳ chú-trọng về sự trích-dẫn tỷ-mỷ. Mỗi công-trình nghiên-cứu phải được đọc qua lăng kính liên-văn-bản, như một cuộc đối-thoại giữa trùng-trùng điệp-điệp những lý-thuyết, những học-giả, những mô-hình hỗ-tương đối-đáp lẫn nhau. Phần đóng góp của tác-giả vào cuộc đối-thoại đấy, lắm khi chỉ là một tiểu-tiết bỏ sót, một góc nhìn hơi khác, một sự nhấn mạnh trước kia chưa được thể-hiện rõ. Học-phong ở Việt-Nam không phải tuyệt-nhiên không có khuynh-hướng này, song nó vẫn chưa chi-phối học-thuật Việt-Nam như một quy-tắc chung. Thay vào đó, học-thuật Việt-Nam (ít nhất trong lĩnh-vực của tôi) còn thiên về những công-bố và phát-hiện được xem như độc-sáng của tác-giả. Bài tạp-chí thường hao hao như những thông-báo cô-lập, không đem lại cho độc-giả khái-niệm về một bối-cảnh học-thuật chung. Toàn-đồ của học-thuật Việt-Nam có thể ví như hàng loạt những phát-hiện li ti chưa được xâu chuỗi thành một chỉnh-thể hữu-lý. Dường như người Việt vẫn bị ám-ảnh bởi thần-thoại các tài-tử và thần-đồng thời xưa, thể-hiện sự bác-học bằng những phương-thức mang tính cá-nhân hơn là tương-tác. Khi đem sách học-thuật Hoa-Kỳ mà hỗn-nhập một môi-trường bất-phục thủy-thổ đến vậy, sự tiếp-nhận của chúng sẽ bị thiên lệch một cách không cần thiết. Huống chi, những tác-phẩm được chọn để dịch và giới-thiệu như vậy lắm khi là những công-trình cũ, bây giờ bản-thân tác-giả còn tự xem là lỗi thời và không còn phản-ánh quan-điểm của mình. Tôi không có ý muốn che đậy hay biện-minh cho những khuyết-điểm và sai lầm chắc chắn xuất-hiện đây đó trong nghiên-cứu chuyên-nghiệp. Chẳng qua, khi những thất-thác đấy bị lôi ra đàm-tiếu bởi một quần-chúng không có mục-đích gì ngoài những hơn thua lặt vặt về bề khẩu-thiệt, điều đấy không những không giúp cải-tiến học-thuật, mà nhiều khi nó còn tăng-trưởng ngạo-khí của cả hai bên chuyên-nghiệp và nghiệp-dư. Khi đối-thoại học-thuật biến-tướng thành những tranh-luận Man-Xúc diễn ra ở những không-gian ô-hợp trái ngược với tinh-thần nghiêm-cẩn của học-thuật (chẳng hạn như mạng xã-hội), khả-năng-tính của một cuộc cải-tiến bổ-ích cho cả hai bên bị hủy-diệt ra không.

Tổng chi, mặt trái của văn-hóa đọc này là khi phổ-biến tri-thức cho những người không đủ trình-độ và tư-cách để đón nhận một cách hữu-ích, tri-thức đấy không những mất tác-dụng, song còn gây tổn-hại. Khái-niệm này có lẽ đã trở nên xa lạ với tư-duy bình-đẳng của thời hiện-đại. Đối với người xưa, việc thiết-lập những giáo-trình chặt chẽ để người học men theo đó mà trục-tiệm nhập-đạo là điều hiển-nhiên, không cần lập-luận dông dài. (Kỳ-thực nguy-cơ làm ngược chỉ trở nên phổ-biến khi tình-trạng “mù chữ” bị xem như một “tệ-nạn” cần phải khắc-phục khắp toàn dân-chúng.) Nếu đã phủ-nhận sự cần thiết của những giới-hạn chính-đáng này, cũng chẳng nên lấy làm lạ khi văn-hóa đọc ngày một suy-thoái theo xu-hướng đại-chúng-hóa. Tiếng nói của “mẫu số chung nhỏ nhất” là mồ chôn của thẩm-mỹ và sáng-tạo. Khi văn-phong của bất-kỳ một tác-phẩm nào đó bị đòi hỏi phải tuân-thủ tiêu-chuẩn và thói quen của đám đông, chúng ta không còn quyền trách-vấn sự tầm-thường. Cũng chẳng nên lấy làm lạ nếu nhất-đán thức dậy mà thấy mình đã trở thành nô-lệ dưới ách thống-trị của sự tầm-thường tự bao giờ chẳng hay.

Văn dĩ tải đạo. Câu này đã bị lạm-dụng và trở thành sáo-ngữ chính vì nghĩa gốc đã không còn sáng tỏ đối với người hiện-đại. Văn không nên hiểu theo nghĩa hẹp là văn-chương nói chung, nhưng là sự sắp xếp có lớp lang trật-tự, là những cấu-tạo nhân-vi (nhân-văn) tương-ứng với trăng sao mây gió trên trời (thiên-văn) và cỏ cây sông núi dưới đất (địa-văn). Nói cách khác, bản-thân chữ văn đã hàm-ý về tính phức-tạp và cách-biệt với sự thông-tục (thậm-chí là với tự-nhiên). Một cách gần như nghịch-lý, chỉ khi nào chấp-nhận sự phân-biệt và giới-hạn về văn-chương và độc-chúng, mới có thể khoan-dung đối với những tác-giả tác-phẩm truy-cầu những đối-tượng khác với mình. Nhân danh một lý-tưởng bình-đẳng mơ hồ, chúng ta đang vô-ý-trung cản trở khí-tượng trăm hoa đua nở đáng lẽ phải có khi mặc cho mỗi người được tự-do đọc và viết theo khả-năng cá-nhân. Kết-quả là gì? Tuyệt-bút không mà hạ-phẩm cũng không. Chúng ta tê liệt và mỏi mòn giữa sáo-tập đơn-điệu của sự tầm-thường.

 

Nguyễn Thụy Đan

 

 

Bước vào thư viện hay kết nối với tri thức?

Từ xa xưa, đối với mỗi người đọc sách, thư viện là thánh đường, nơi ấy mỗi khi họ bước vào đều cảm nhận sâu sắc phúc phận được tiếp cân với tri thức của bản thân. Thư viện thuở ấy là nơi không dễ để bước vào, bởi để bước chân vào thư viện, một người cần phải là một học giả được công nhận, hoặc là môn đệ của một trường phái được chấp thuận, hoặc thuộc tầng lớp tu sĩ và quý

KHOE SÁCH KHÔNG LÀM NÊN NGƯỜI CÓ VĂN HÓA

Nguồn: Facebook Hà Thủy Nguyên   Mình bắt đầu thấy khó chịu với những bạn cứ suốt ngày đăng ảnh khoe giá sách trên facebook hoặc đi check-in khắp nơi với những quyển sách để tỏ vẻ ta đây đọc nhiều hiểu rộng. Việc khoe khoang này chẳng khác gì một thời người ta cuồng chụp ảnh mèo ảnh chó trên facebook, hay trò selfie khoe thời trang. Khoe cái gì thì cũng là khoe mà thôi, và khoe là trò của đám “trọc phú”

Tầm quan trọng của sách

Có khoảng 130 triệu đầu sách đã được xuất bản trong lịch sử nhân loại, một độc giả nhiệt thành thường đọc qua 6000 cuốn trong suốt cuộc đời. Hầu hết những cuốn sách ấy thường chẳng mấy thú vị hay đáng nhớ. Sách cũng như người, chúng ta gặp gỡ nhiều, nhưng chẳng yêu được mấy ai. Có lẽ chỉ khoảng ba mươi cuốn sách là thực sự biểu thị được chúng ta.  Danh sách ấy mỗi người mỗi khác, nhưng cách thức những

Minh Hùng

13/08/2018

Văn chương đích thực và tiểu thuyết hạ cấp ở Việt Nam

Nếu bạn là người thích đọc tiểu thuyết, bạn đi vào hiệu sách và dạo quanh một vòng, bạn sẽ thấy lẫn lộn những cuốn tiểu thuyết hạ cấp với văn chương đích thực. Thậm chí các tác phẩm văn chương sẽ bị để trong xó xỉnh, còn những cuốn tiểu thuyết thị trường lại nghiễm nhiên chiếm vị trí đẹp đẽ nhất trên giá sách. Đó là cách sắp xếp sách ở các trung tâm phát hành Việt Nam, từ nhà sách lớn như

Chuyển dịch văn hóa đọc – Tất yếu của lịch sử

Đây vẫn là câu chuyện hỗn loạn văn hóa đọc ở Việt Nam, nhưng tôi xin phép được thử đưa ra một góc nhìn khác để làm lý giải xem những thiếu sót của chúng ta nằm ở đâu. Và tôi xin bắt đầu câu chuyện từ một quá khứ xa xôi: thời kỳ sơ khởi của sách để đến chúng ta có thể nhìn thấy tiến trình dịch chuyển của các loại tư duy. Thay đổi cách đọc, thay đổi tư duy Văn hóa Việt