Nhân thế ngàn năm
Nhân thế vụn
Ta say hồng thủy trùng trùng say
Ta nuốt trọn mầu nhơ bẩn
Ủ men vào hư vô
Hư vô thành thơ vô nghĩa lý
Ta vô nghĩa lý
Ai vô nghĩa lý
Mênh mông trôi với lấy thân mình…
Đắp gió heo may say mộng mị
Ai gẩy đàn lá dưới cung mây
Ta bỏ quên đời vô nghĩa lý
Ta say huyết nguyệt trùng trùng say
Ta dạo bước nơi cổ uyển
Muôn hoa lấp lánh ánh dương quang
Hư vô vô nghĩa lý
Hương thơm ai ve vuốt má yêu thần
Ta trút cạn ly này
Nhân thế trôi vào viễn mộng
Cơn say vô nghĩa lý
Buông thõng chén vàng thả buồn rơi
Buồn ơi rơi xuống nhân gian
Buồn ơi nuốt trọn hư vô
Buồn ơi vớt hồn thi nhân vụn nát
Buồn ơi biến đổi nắng mưa
Buồn ơi đột biến loài người…
Vô nghĩa lý có buồn?
Ta chiêu hồn buồn vạn thuở
Về đây dựng cõi thành Sầu
Ta cuộn hồng thủy vô nghĩa lý
Nhấn mầu nhơ bẩn xuống hư vô…
Ta lại bên ai chiều tận thế
Nằm nghe buồn vọng cõi đời dài…
Hà Thủy Nguyên