Những ngày trời lạnh lạnh này, thích nhất là được thảnh thơi nằm trong phòng, ung dung đọc sách. Mà sung sướng hơn nữa, thì chính là đọc được một cuốn sách khiến mình tâm đắc mãi không thôi. Với tôi, cuốn sách ấy chính là “Cầm Thư quán”.
“Cầm Thư quán” từng được Bách Việt xuất bản lần đầu vào năm 2008, nhưng sau đó bị thu hồi ngay mà chẳng thấy có một lý do rõ ràng nào cho vấn đề này. Đến nay, đã 10 năm kể từ ngày đầu tiên xuất hiện, tôi mới được cầm trên tay cuốn sách này.
Tôi không muốn nói quá chi tiết về nội dung của “Cầm Thư quán”, vì theo tôi, bất cứ ai đang trên con đường theo đuổi những điều tuyệt mỹ, hay đang băn khoăn tự hỏi thế nào là đạo, thế nào là đời, thế nào là ái tình, thế nào là đau khổ, thế nào là khát khao, thế nào là tuyệt vọng, thì đều nên đọc cuốn sách này, thay vì đọc những đoạn tóm tắt truyện hay đi hỏi ai đó về nội dung cuốn sách.
Tìm mua sách tại đây: https://thebookhunter.org/portfolio-item/cam-thu-quan/
Bước chân vào thế giới của “Cầm Thư quán”, chính là người đọc bước chân vào thế giới “từ nhị nguyên tới nhất nguyên”: từ sự phân chia giữa cuộc sống nhàm chán, nhạt nhẽo của những con người đang bị trói buộc trong vòng luân lí với cuộc sống “thoát tục” tự do, phóng khoáng của số ít những người như Ngọc Cầm, Ngọc Thư; đến với “nhất nguyên” cuối cùng bùng cháy thành ngọn lửa – ngọn lửa của sự hủy diệt và tái sinh đẹp đẽ hơn.
Bước chân vào thế giới của “Cầm Thư quán”, người đọc cũng sẽ gặp những con người vừa lạ, vừa quen: Đó là một Lê Thánh Tông cao cao tại thượng mà vẫn si tâm nhất mực, đó là một nàng Ngọc Cầm khát khao vượt thoát lẽ thường, một nàng Ngọc Thư đau đáu về cuộc sống và giác ngộ. Những con người đó, lạ vì họ đang ở một không gian phân biệt hẳn với chúng ta, ở một thời đại thịnh thế đã xa xôi lắm rồi; nhưng lại rất quen, vì ham muốn của họ cũng hiện hữu trong mỗi chúng ta, lúc nhiều lúc ít.
Trong thời đại bùng nổ của Internet hiện giờ, một cuốn sách “Cầm Thư quán” nhỏ bé với đề tài không “chiều lòng” người đọc dường như bị lọt thỏm trong vô vàn cuốn sách khác, và bối cảnh lịch sử thời Lê cũng không còn mới mẻ để thu hút bạn đọc nữa. Hơn nữa, giờ đây, người ta thích sách “mì ăn liền” nhiều hơn là sách thúc đẩy con người đào sâu suy nghĩ.
Thế nhưng “Cầm Thư quán” vẫn tồn tại, vừa như một minh chứng, vừa như một khúc bi ca, lặng lẽ nhắc nhở con người nhìn lại chính mình, để từ đó vươn tới những điều đẹp đẽ, và để những người như Ngọc Cầm, Ngọc Thư tìm ra tri âm, tri kỷ.
Quốc Toản