“Beautiful Creatures” (Tên tiếng Việt: “Gia tộc huyền bí”) không phải là một bộ phim kinh điển và xuất sắc nhưng lại gây cho tôi một ấn tượng về nỗi sợ. Phim không rùng rợn hay dọa ma người khác, đối tượng của nỗi sợ không đến từ bên ngoài mà đến từ bên trong.
Ravenwood là một dòng tộc phù thủy nổi tiếng trong vùng, họ tự cô lập mình giữa một làng Thiên Chúa giáo. Câu chuyện bắt đầu khi cô cháu gái của họ, Lena đến tuổi trăng rằm, phải lựa chọn giữa bóng tối và ánh sáng. Lena chuyển đến ở nhà Ravenwood và phải đối mặt với những lời chế nhạo, kì thị của đám nữ sinh Công giáo trong làng, an ủi cô chỉ có thơ ca. Trong một cơn tức giận, bằng phép thuật cô đã làm vỡ hết các cửa kính ở trường học. Trong cả một ngôi làng “toàn những kẻ óc bã đậu”, chỉ Ethan Watte là kết bạn với Lena và yêu cô bằng một tình yêu định mệnh. Nhưng Lena sợ hãi bóng tối trong chính mình, các thế lực phù thủy bóng tối luôn tìm cách thúc đẩy bóng tối bên trong cô, để cố biến cô thành phù thủy bóng tối.
Bóng tối thường bị cho là quỷ dữ và người ta thường coi quỷ dữ đến từ bên ngoài, nhưng quỷ dữ đến từ bên trong. Bóng tối bên ngoài không thể xâm lấn được chúng ta, chỉ có phần bóng tối bị kìm nén từ bên trong mới có thể xâm lấn. Nhưng nỗi sợ của chúng ta thường không dành cho bóng tối bên trong chính mình mà chỉ lo lắng, sợ hãi, quỳ gối trước bóng tối bên ngoài. Vấn đề đặt ra trong phim là “Lễ Tự Thú”, khi một phù thủy đến tuổi 16, họ phải chọn hoặc Ánh sáng, hoặc Bóng tối, dựa trên bản chất thật sự của mình. Lena luôn lo lắng rằng bản chất thật sự của mình là Bóng Tối. Trước Lena, Ridley, chị họ của cô, với nỗi sợ hãi bóng tối, cố gắng trốn chạy, và đã bị bóng tối xâm chiếm.
Tình yêu của Ethan với Lena đã đẩy cả hai người quay trở lại ký ức của gia tộc, nhớ lại lời nguyền của phù thủy Geneievie. Geneievie vì muốn cứu sống người yêu mình đã sử dụng thần chú cấm kị để hồi sinh, nhưng thần chú trở thành một lời nguyền bóng tối đến con cháu bà ta. Nhưng cũng tình yêu này đã giúp cho Lena vượt khỏi những sợ hãi, chỉ có Ethan là người duy nhất tin rằng Lena không thuộc về bóng tối. Hoặc sâu thẳm bên trong, anh ta thấy rằng sự phân định bóng tối và ánh sáng ấy thật sự rất ngớ ngẩn. Bất chấp mọi lời đe dọa đến tính mạng, Ethan luôn biết rằng cảm xúc của mình là đúng dù cho cả gia đình Lena ngăn cấm tình yêu. Cậu tự tin rằng tình yêu đích thực không bao giờ biến ai đó thành bóng tối và cảm xúc không phải là nguyên nhân dẫn tới bóng tối.
Điều khiến người ta gần bóng tối hơn chính là nỗi sợ. Nỗi sợ khiến người ta chối bỏ cảm xúc, chối bỏ mọi vẻ đẹp của cuộc sống, chối bỏ tình yêu. Ánh sáng sẽ là gì nếu chúng ta không được tận hưởng tất cả những điều tuyệt vời đó. Trong nhiều thế kỷ các tôn giáo đã kiểm soát con người bằng nỗi sợ, không chỉ sợ thần thánh và ma quỷ, mà còn sợ cả chính bản thân mình. Sự phán xét không khiến con người tới gần ánh sáng mà khiến con người trở thành bóng tối, tự biến mình thành quỷ dữ.
Không có ai có bản chất bóng tối hay ánh sáng. Không một thế lực vô hình nào được quyết định bản chất của ai đó là ánh sáng hay bóng tối. Không một lời nguyền hay sự đe dọa nào có thể làm thay đổi bản chất của ai đó. Lena đã không để định mệnh quyết định cô thuộc về ánh sáng hay bóng tối. Tình yêu, sự hi sinh của những người xung quanh cô đã khiến cô hiểu một điều rằng hai thái cực đó không có thật, ranh giới ấy chỉ là ảo tưởng. Việc chúng ta chấm dứt sợ hãi chính bản thân mình sẽ khiến chúng ta thật sự sống, thật sự là chính mình, tận hưởng tất cả những gì tốt đẹp của cuộc sống: tình yêu, niềm vui, sự hi sinh, lòng tốt… thơ ca và những điều huyền diệu.
Thiên Phụng
Bài viết rất hay ạ, theo em được biết, bản chất của tất cả tôn giáo về sau này, nằm ở một chữ: Chấp nhận, để từ đó tiến tới “Không” – một sự gạt bỏ cái tôi thuần túy. Hoặc là họ chấp nhận mọi thứ của bản thân, bao gồm cả nỗi sợ, cảm xúc tiêu cực và tích cực, rôi gạt bỏ tất cả chúng đi để đi đến “Không” – sự giác ngộ, hoặc họ vẫn-là-không-gì-cả, bị những quy tắc bình thường chi phối. Nỗi sợ thất bại, khiến ta thất bại. Nỗi sợ bóng tối, khiến ta đồng nhất với chúng và trở thành chính cái chúng ta sợ.
Lời ai đó đã nói, rất xin lỗi vì không nhớ tên ông: “We become what we fear.”