Mỗi đoạn thoại hay của một bộ phim đều có tác động gợi mở cho chúng ta. Tôi thích những đoạn đối thoại mang đến cho tôi nhiều câu hỏi. Một trong những đoạn đối thoại như vậy là từ phim « La Vie En Rose », bộ phim về cuộc đời của nữ danh ca người Pháp Edith Piaf.
“Nhà báo: Nếu bà muốn đưa ra lời khuyên cho một phụ nữ, nó sẽ là gì?
Edith Piaf: Yêu.
Nhà báo: Còn với một thiếu nữ?
Edith Piaf: Yêu.
Nhà báo: Thế với một đứa trẻ?
Edith Piaf: Yêu.”
Đoạn đối thoại ấy có lẽ là thể hiện rõ ràng nhất cho giọng hát và tính cách của Edith Piaf. Edith Piaf có một giọng hát của một cô gái bohemian, say đắm, mạnh mẽ và hết mình. Giọng hát ấy là biểu hiện cho phần con người luôn cháy từng tế bào, cho phần linh hồn luôn rung lên những điệu nhạc đẹp đẽ nhất. Càng xem phim, ta sẽ càng hiểu hơn tại sao Edith Piaf lại có một giọng ca thần thánh đến vậy. Điều làm nên sự thần thánh của giọng ca chính là Tình Yêu – tình yêu với cuộc đời, tình yêu với âm nhạc, tình yêu với từng khoảnh khắc trôi qua.
Edith Piaf xuất thân từ một cô bé nhà nghèo hát rong trên đường phố. Chất giọng đẹp và tình yêu với âm nhạc đã cuốn hút những người khách qua đường. Nhờ thế, cô có thể kiếm sống để nuôi người cha nghiện ngập của mình. Hình ảnh của Edith Piaf những ngày tháng đó dễ gợi cho tôi nhớ tới nhân vật Carmen trong vở opera cùng tên của Bizet – một cô gái bohemian sinh ra và chết đi vẫn là một người bohemian lao vào cuộc sống không tiếc nuối bất cứ điều gì. Edith Piaf không cần quan tâm đến người qua đường là những ai, họ từ đâu đến, họ ở đẳng cấp nào, cô chỉ bay bổng cùng lời hát của mình. Chỉ trong âm nhạc, cô mới thoát khỏi cuộc sống ổ chuột của mình. Người ta gọi giọng hát của Edith Piaf là linh hồn của Paris có lẽ bởi đó là giọng hát bay trên mọi thống khổ để yêu cuộc sống và lan tỏa tình yêu ấy đến mọi người.
Một nhạc sĩ đã tìm được Edith Piaf từ đường phố. Ông ép cô từ bỏ lối hát đường phố với những sự thô lậu để hướng tới sự thanh cao. Giọng hát của Edith đã vươn cao hơn, cuốn hút hơn, với độ rung động tầng cao hơn. Edith Piaf cất tiếng hát không chỉ để mua vui mà để cài đặt tình yêu vào sâu thẳm trái tim chúng ta. Sau những ngày tháng khổ luyện, tình yêu với âm nhạc đã giúp cô trải qua những khắc nghiệt của chương trình thanh nhạc. Để rồi, lần đầu tiên bước lên sân khấu, cô đã được lột xác. Linh hồn của Paris đã chuyển hóa từ tình yêu trần tục trên đường phố thành một thứ tình yêu thần thánh.
Từ đó, cuộc đời của Edith Piaf tràn ngập tiếng hát, hoa hồng, rượu và tình yêu. Edith luôn sống cháy hết mình trong từng khoảnh khắc. Cô hát như thể ngày mai là ngày cuối cùng được sống, cô yêu như thể đó là người đàn ông duy nhất trên đời, cô say như thể sợ mọi nỗi đau sẽ nhấn chìm tình yêu thần thánh trong cô. Edith Piaf như một ngọn lửa, cháy rực rỡ trong những ngày tháng xám xịt của đầu thế kỷ 20, cháy đến tận cùng. Edith Piaf qua đời sớm. Chưa đến 50 tuổi mà đã già yếu. Nhưng sự già yếu ấy chỉ là thân thể, đốt cháy thân thể đến tận cùng để thấu tận phần sâu thẳm nhất của tình yêu chính là lối sống của Edith Piaf.
Tô Lông
Trailer phim “La vie En Rose”: